cả thế giới không ai biết anh thích em

Lượt Xem: 7.150

Chương 20:

Bạn đang xem: cả thế giới không ai biết anh thích em

Edit: Jiang

Beta: Dinh Dinh

“Vậy con cháu cũng cần dẫn cậu tao cho tới nhằm quý khách coi demo.” Sau một hồi lâu, Hứa Mạn mới nhất miễn chống thưa.

Lâm Sơ Diệp cảm nhận thấy khó khăn xử, một phía thì kinh hoàng Hứa Mạn ko mến Ôn Tịch Viễn, một phía thì bản thân ko thưa gì với Ôn Tịch Viễn đang được dẫn anh về trình làng với những người mái ấm, ngộ nhỡ anh ko nghĩ về cho tới chuyện kết duyên thì cần làm thế nào lúc này.

Hứa Mạn cũng quan sát tôi đã thực hiện khó khăn Lâm Sơ Diệp, đành thỏa hiệp: “Nếu như con cháu thấy ko tiện thì mò mẫm một thời cơ này cơ dẫn cậu tao cho tới quán mái ấm tất cả chúng ta ăn cơm trắng, mợ chung con cháu để ý, con cháu thấy thế nào?”

Lâm Sơ Diệp vẫn cảm nhận thấy không đúng, mặc dầu mong muốn gặp gỡ, cô cũng kỳ vọng hoàn toàn có thể tự do dẫn Ôn Tịch Viễn về mái ấm reviews với quý khách chứ không thích anh bị người không giống âm thầm Review như vậy này.

“Để thưa sau cút ạ.” Cô nói: “Cháu vẫn ko coi xem chén bát tự động sở hữu phù hợp ko.”

Hứa Mạn gật đầu, bà đặc biệt tò mò mẫm cũng khá lo ngại, vẫn tôn trọng đưa ra quyết định của Lâm Sơ Diệp.

Bà nghĩ về chắc chắn là Lâm Sơ Diệp sẽ không còn nhìn lầm người.

Từ nhỏ cô đang được lanh lợi, thao tác làm việc cũng khá biết chừng đỗi, luôn luôn biết đồ vật gi nên thực hiện đồ vật gi tránh việc thực hiện, trước đó chưa từng khiến cho người thân cần lo ngại lúc nào.

Đối với mến kết duyên cô lại càng cẩn trọng rộng lớn, sẽ không còn dễ dàng và đơn giản yêu thương một người chứ chớ thưa cho tới hôn nhân gia đình.

Hứa Mạn chỉ tò mò mẫm, người hoàn toàn có thể khiến cho Lâm Sơ Diệp đảm bảo an toàn cẩn trọng như vậy rốt cuộc là kẻ thế nào.

Lâm Sơ Diệp biết Hứa Mạn tò mò mẫm, muốn làm thỏa mãn nhu cầu sự tò mò mẫm này của Hứa Mạn, tuy nhiên lại nghĩ về cho tới nếu như cô thẳng chất vấn Ôn Tịch Viễn cũng muốn kết duyên hay là không thì lại tương đối xấu xí hổ, không dừng lại ở đó đương nhiên cho tới chất vấn người tao một câu ko đầu ko đuôi như vậy còn rời khỏi thể thống gì nữa chứ?

Bây giờ Lâm Sơ Diệp đang được đặc biệt rối rắm.

Một mặt mày là lo ngại, kinh hoàng bản thân bởi dự lại bỏ qua Ôn Tịch Viễn, mặc dù sao gặp gỡ được người hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu toàn bộ những ĐK của cô ấy đang được là ko dễ dàng và đơn giản gì, không dừng lại ở đó ko cần chỉ mất từng cô nhìn trúng anh nhưng mà Tiết Ninh đang dần như hổ đói rình bùi nhùi.

Nhưng một phía lại kinh hoàng bản thân quá mạnh mẽ, nạt cho những người tao vứt chạy, như thế thì thiệt là tiếc nuối.

Mặt không giống, Lâm Sơ Diệp cũng khá xấu xí hổ.

Kết trái ngược là Lâm Sơ Diệp tâm trí miên man, thất lạc ngủ nhì ngày, đầu rối như tơ vò.

Buổi chiều khi Lâm Sơ Diệp qua chuyện quán phụ chung, Hứa Mạn đã nhận được rời khỏi lòng tin của cô ấy ko tự do, một tay chống cằm ngồi ở quầy bar tâm trí.

Quầy bar được kiến thiết hình chữ L, cao khoảng chừng một mét nhì, mặt mày bàn chỉ cao tám mươi centimet, trở nên bên phía ngoài chỉ cao tứ mươi centimet, người ngồi xuống ngay lập tức ko thể trông thấy bên phía ngoài.

Lâm Sơ Diệp an vị ngồi ở quầy thu ngân trước bàn.

Hứa Mạn đứng dựa bên phía ngoài quầy bar, vừa vặn xem xét khách hàng bên phía ngoài vừa vặn để ý Lâm Sơ Diệp.

“Vẫn đang được lo ngại mang lại đối phương sao?”

Hứa Mạn liếc đôi mắt một chiếc là hoàn toàn có thể trông thấy tâm tư nguyện vọng của Lâm Sơ Diệp, vừa vặn chất vấn cô vừa vặn nhìn người tiêu dùng vô quán, theo gót thói quen thuộc tiếp đón “Hoan nghênh quý khách hàng.”

Bà nháy đôi mắt với đáp ứng, nhằm đáp ứng bố trí bàn mang lại khách hàng.

Ôn Tịch Viễn ngồi xuống bàn cạnh quầy bar, ko biết là vô tình hoặc cố ý phía đôi mắt về phía quầy bar mò mẫm tìm kiếm Lâm Sơ Diệp vẫn ko thấy cô.

Hai ngày ko trông thấy bóng hình cô, anh sở hữu tương đối lạ lẫm.

Anh biết vô thời hạn này cô tiếp tục cho tới quán, tuy nhiên ko nghĩ về cho tới lại ko gặp gỡ được.

Trợ lý fake thực đơn cho tới, tươi tỉnh cười cợt xin chào hỏi: “Xin xin chào, xin xỏ chất vấn quý khách hàng người sử dụng gì?”

Ôn Tịch Viễn lướt qua chuyện thực đơn, tùy tiện chỉ nhì món: “Hai khoản này cút.”

Lâm Sơ Diệp vẫn tồn tại đang được thất thần, ko nghe thấy gì.

Hứa Mạn thấy cô đang được thất thần, khẽ đẩy cô một chiếc, tái diễn câu nói. vừa vặn nói: “Cháu vẫn tồn tại đang được tâm trí về đối tượng người dùng kết duyên đấy à.”

“Vâng.”

Giọng thưa quyến rũ và mềm mại của Lâm Sơ Diệp kể từ quầy bar truyền cho tới, Ôn Tịch Viễn ở mặt mày ngày nghe thấy, động tác lật thực đơn tương đối tạm dừng sau này lại thực hiện như không tồn tại chuyện gì, kế tiếp lật.

Hứa Mạn ko nhằm ý cho tới Ôn Tịch Viễn, toàn cỗ lực xem xét đều ngừng bên trên người Lâm Sơ Diệp.

“Có gì nhưng mà cần lo ngại chứ, con cháu thẳng cho tới chất vấn, anh cũng muốn kết duyên ko. Nếu như không thích thì thay đổi người không giống.”

Lâm Sơ Diệp chậm rì rì xoay đầu nhìn bà: “Như thế bạo dạn quá, lỡ đâu người tao bị nạt vứt chạy thì con cháu thực hiện thế này bây giờ?”

Hứa Mạn: “Chạy thì chạy thôi, ĐK của những người này cũng ko đảm bảo chất lượng lắm.”

“Cháu thấy anh ấy rất tuyệt.” Lâm Sơ Diệp ở úp xuống bàn: “Gen rất tuyệt.”

Động tác lật thực đơn của Ôn Tịch Viễn tương đối khựng lại, sau này lại kế tiếp như không tồn tại chuyện gì.

Hứa Mạn: “Ừm, chân đặc biệt nhiều năm, tuồng như cao 1m85, tỉ trọng khung người bằng vận cũng khá đẹp nhất trai, chỉ số lanh lợi cao, đảm bảo chất lượng nghiệp ngôi trường có tiếng hoàn toàn có thể chung nâng cao ren về sau. Đây là tất cả những gì con cháu thưa, nước ngoài trừ đảm bảo chất lượng nghiệp ngôi trường có tiếng rời khỏi, những người dân không giống ko cần cũng thỏa mãn nhu cầu được sao? Cháu chỉ việc mò mẫm một người dân có ren đảm bảo chất lượng là được rồi, về sau lỡ như rủi ro mắn nhưng mà ly hít, thì tối thiểu trong những lúc kết duyên con cháu cũng hoàn toàn có thể chi phí tiền bạc cậu tao. Bên cạnh đó con cháu còn nhìn trúng gì của những người cơ nữa?”

Lâm Sơ Diệp: “Nhìn trúng vẻ đẹp nhất trai của anh ý ấy.”

Sau này lại xẻ sung: “Đương nhiên vẫn chính là nhìn trúng loài người phía bên trong của anh ý ấy. Cả vô láo nháo ngoài nơi nào cũng đảm bảo chất lượng.”

Xem thêm: truyện tuổi chú có hơi lớn

Hứa Mạn: “Mợ thấy con cháu là tình nhân vô đôi mắt hóa Tây Thi thì sở hữu.”

Lâm Sơ Diệp: “……… Cháu không tồn tại. Cháu đặc biệt khách hàng quan liêu, anh ấy rất tuyệt.”

Khóe mồm Ôn Tịch Viễn hiện thị lên ý cười cợt, nhấp lên xuống đầu, không nói cắt theo đường ngang, kế tiếp lật cuốn thực đơn vô tay.

Hứa Mạn ko xem xét Ôn Tịch Viễn ở mặt mày này, nhấn mạnh vấn đề với Lâm Sơ Diệp.

“Sơ Diệp, con cháu chớ thơ ngây như vậy.”

“Cháu ko thơ ngây.” Lâm Sơ Diệp ko nhịn được, lý giải.

Thật rời khỏi cô đang được phân tách đặc biệt kỹ. Tuy rằng cô ko được xem là kẻ giàu sang, tuy nhiên đầu tư chi tiêu vẫn kha khá tự do, mò mẫm một người lương bổng từng năm kể từ tía cho tới năm mươi vạn tệ, sở hữu mái ấm sở hữu xe pháo sẽ không còn đảm bảo chất lượng mang lại cuộc sống đời thường của cô ấy. Lại phía lên bên trên, người lương bổng 1 năm bao nhiêu ngàn bao nhiêu trăm vạn, thậm chí là là mặt hàng triệu cút chăng nữa, chớ thưa là dễ dàng mò mẫm, mang lại dù là tìm được cút chăng nữa cũng ko tự tại như cô thời điểm hiện tại, nếu mà vậy, cô sẽ không còn nhất thiết cần phụ thuộc vào ĐK kinh tế tài chính nhằm mò mẫm.

Cho nên khuôn cô coi trọng đó là phẩm giá đảm bảo chất lượng, tam quan liêu ngay thật đối với ĐK kinh tế tài chính thì tiếp tục đảm bảo chất lượng rộng lớn. Cô nỗ lực tiếp thu kiến thức, mò mẫm chi phí như vậy đó là vì thế nhằm bản thân sở hữu một cuộc sống đời thường tự do, chứ không hề cần là nhằm chiều theo gót góc nhìn của những người không giống, nhằm thỏa mãn nhu cầu khuôn gọi là ĐK tương thích.

Hứa Mạn hiểu tính cơ hội của Lâm Sơ Diệp, cô không tồn tại đòi hỏi gì so với cuộc sống đời thường vật hóa học, tài năng mò mẫm chi phí của cô ấy đang được trọn vẹn hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu nhu yếu của cô ấy còn tiết kiệm ngân sách và chi phí được rất nhiều chi phí, một trong những không nhiều nhằm lại nhằm đầu tư chi tiêu, mặc dầu là như vậy cũng ko tác động gì cho tới unique sinh hoạt của cô ấy. Như vậy bao nhiêu đòi hỏi như sở hữu mái ấm sở hữu xe pháo so với cô nhưng mà thưa quả thực ko cần là đòi hỏi thế tất.

Nếu Lâm Sơ Diệp kết duyên với người dân có nút chi phí lương bổng không tốt, lại còn cần hiện tượng đau đầu đầu tư chi tiêu chi phí mái ấm chi phí xe pháo chi phí mang lại con cháu tới trường, hoặc là kết duyên với cùng 1 người dân có cuộc sống đời thường sang chảnh, Hứa Mạn ko cần thiết nghĩ về cũng biết Lâm Sơ Diệp tiếp tục ưu tiên người dân có ĐK kinh tế tài chính cao hơn nữa.

Nhưng Lâm Sơ Diệp biết bạn dạng thân thích mình đang có nhu cầu muốn gì.

“Mợ đơn thuần thưa lỡ như.” Hứa Mạn tuy rằng trong tâm địa đồng ý tuy nhiên ngoài mồm vẫn không thích quá nhận.

Lâm Sơ Diệp cười cợt cười: “Mợ chớ lo ngại quá. Cháu với anh ấy là bạn làm việc, con cháu đã và đang tráng lệ Review anh ấy. Mợ cần tin tưởng tưởng đôi mắt nhìn người của con cháu chứ.”

Hứa Mạn: “Không cần mợ kinh hoàng con cháu nhìn lầm sao, bảo con cháu đem người cho tới nhằm mợ nhìn mang lại thì con cháu lại không thích.”

Lâm Sơ Diệp lẩm bẩm: “Đã thưa là con cháu còn không biết chén bát tự động của anh ý ấy thế nào nhưng mà.”

“Lại thưa nếu mà sở hữu chuyện nhìn lầm, ai kết duyên nhưng mà ko tiến công cược cơ chứ. Mợ cần nghĩ về cho tới những khunh hướng tốt” Lâm Sơ Diệp nỗ lực thuyết phục Hứa Mạn: “Mợ nghĩ về demo coi, con cháu kết duyên là vì thế mong muốn sở hữu con cái, ren của anh ý ấy đảm bảo chất lượng như thế, về sau sinh con cái xác định cũng tiếp tục đặc biệt đẹp nhất nha. Nếu như sinh con cái rồi nhưng mà anh ấy còn ko được nữa thì vẫn hoàn toàn có thể ly hít nhưng mà.”

Ôn Tịch Viễn chậm chạp rãi khép thực đơn lại, ho mạnh một giờ đồng hồ, nhắc nhở cô đương sự vẫn đang được ở phía trên, phiền cô chứ ý cho tới cảm biến của anh ý một ít.

Một giờ đồng hồ ho này khiến cho Lâm Sơ Diệp hóa đá.

Hứa Mạn không hiểu nhiều chuyện gì, nhận định rằng Ôn Tịch Viễn sở hữu đòi hỏi gì cơ, khách hàng khí tiến bộ lên: “Xin xin chào tiên sinh, xin xỏ chất vấn ngài cần thiết gì sao?”

Ôn Tịch Viễn mỉm cười cợt với bà: “Có thể phiền thu ngân của quán cho tới phía trên một ít được không?”

Hứa Mạn: “………”

Bà hoang mang lo lắng nhìn Ôn Tịch Viễn, lại quan sát về phía Lâm Sơ Diệp đang được xấu xí hổ ngồi ở quầy bar, nhìn lại Ôn Tịch Viễn: “Xin chất vấn ngài mò mẫm cô ấy sở hữu chuyện gì không?”

Ôn Tịch Viễn: “Cháu là bạn làm việc của cô ấy ấy.”

Hứa Mạn không tồn tại chút contact này với nhì kể từ “bạn học” vô câu nói. Ôn Tịch Viễn với nhì kể từ “bạn học” vô câu nói. Lâm Sơ Diệp, ngay lập tức cho tới quầy bar gọi Lâm Sơ Diệp: “Sơ Diệp, bạn làm việc mò mẫm con cháu đấy.”

Lâm Sơ Diệp fake tay che mặt mày, ko đáp lại.

Hứa Mạn lại gọi một tiếng: “Sơ Diệp?”

Ôn Tịch Viễn cũng ko bức ruột, bưng chén trà lên chậm chạp rãi tu.

Lâm Sơ Diệp ko thể ko vùng dậy, miễn chống cười cợt với Hứa Mạn: “Vâng.”

Sau cơ trở về phía Ôn Tịch Viễn đang được ngồi phía đối lập, khuôn mặt mày khôn xiết điềm tĩnh.

Lâm Sơ Diệp hít sâu sắc vài ba khuôn mới nhất hoàn toàn có thể hạn chế xấu xí hổ nhưng mà trở về phía Ôn Tịch Viễn.

“Anh…….. Sao thời điểm hôm nay lại rảnh rỗi cho tới phía trên ăn cơm trắng thế?” Lâm Sơ Diệp mấp máy thưa vài ba chữ ko rõ ràng, căn bạn dạng là không đủ can đảm đương đầu với Ôn Tịch Viễn.

Biết rõ ràng cô đang được xấu xí hổ lại còn tiến công rỗng khua chiêng, nạm loa thưa to tát cô là cô đang được xấu xí hổ.

Ôn Tịch Viễn đặt điều chén trà xuống, quan sát về phía cô: “Ồ, thời điểm hôm nay tai sở hữu tương đối ngứa, nghĩ về là em đang được thưa xấu xí nên tôi mới nhất sắp tới.”

Lúc này còn có người kể từ ngoài cút vô.

Trong đại sảnh lại vang lên giờ đồng hồ xin chào chất vấn của nhân viên cấp dưới “Hoan nghênh quý khách hàng.”

Lúc này Lâm Sơ Diệp đó là mặc dầu con cái chó tiến bộ vô cũng cần quay đầu sang một bên nhìn, huống chi là kẻ.

Sau cơ cô như tìm kiếm ra phúc tinh, người lao vào là Ngô Vân Phong, là nam giới sinh Trắng trẻo ngồi cạnh cô hôm họp lớp.

Ngô Vân Phong cũng thấy cô, khôn xiết sướng mừng gọi một tiếng: “Sơ Diệp.”

Anh tao tiếp cận khu vực cô, vừa vặn cười cợt vừa vặn nói: “Hóa rời khỏi cậu thiệt sự ở phía trên. Lúc chúng ta thưa mang lại tớ biết tớ còn ko tin tưởng.”

Lâm Sơ Diệp cười cợt khách hàng khí tiếp đón, quan sát về phía Ôn Tịch Viễn đang được điềm tĩnh nhìn cô, tươi tỉnh cười cợt lại gửi lịch sự xấu xí hổ, tâm sự một câu lênh láng hàm ý: “Anh ấy cũng chính là bạn làm việc của tôi, tôi ko thưa ngài.”

Ôn Tịch Viễn liếc nhìn Ngô Vân Phong: “Cậu tao không tốt 1m85.”

Xem thêm: trình ngữ lam em là của tôi

Lâm Sơ Diệp: “……….”

4.8 82 đánh giá

VOTE⭐️ ĐÁNH GIÁ NHA 💗