cô ấy nuôi tang thi ở mạt thế

Mấy thương hiệu thám tử sửng oi trước những câu nói. này.

Bọn bọn họ thay đổi đồ gia dụng, hoảng bị vạc hiện tại nên bộp chộp vàng tách lên đường.

Bạn đang xem: cô ấy nuôi tang thi ở mạt thế

Lần trước cũng vì thế ko xử lý 100% kẻ ở vùng nên mới bị bệnh trở nên lũy 1 tấn công cho tới cửa ngõ.

Bọn bọn họ lần một điểm có rất nhiều căn nhà giã hộ, nhìn người trước mặt mũi, chỉ như vô tình căn vặn thăm: "Này, anh trai căn vặn cậu một chuyện, tôi là giã hộ mới nhất dẫn em trai cho tới điểm này, nghe phát biểu trở nên lũy 2 ko khó khăn với giã hộ lắm, giá bán thay đổi vật tư đặc biệt công bình, tuy nhiên sao ở kề bên lại sở hữu thêm 1 trở nên lũy không giống vậy?"

Có lẽ bị tác động vị khoảng không gian của trở nên lũy 2 nên giã hộ xung xung quanh phía trên đều thánh thiện rộng lớn những giã hộ điểm không giống.

Không tương tự trở nên lũy 18 trước đó, Khi thủ thỉ đều thấy với ý đồ gia dụng không giống.

"Thành lũy gì cơ?" Người được đặt ra những câu hỏi nên tổn thất một khi lâu mới nhất phản xạ lại, chợt hiểu đi ra nói: "À, anh phát biểu loại thôn với tường chắn cao đấy à? Đó tuy nhiên là trở nên lũy vật gì, đơn thuần bao lại toàn thôn thôi."

Thám tử gật đầu, cố ý hỏi: "Không nên trở nên lũy sao? Dùng cây với sợi xung quanh, phía bên ngoài có rất nhiều tang thi đua canh phòng, đảm bảo an toàn nghiêm nhặt tương tự trở nên lũy vậy, tôi thấy những điểm không giống cũng có thể có khu đất của giã hộ, tuy nhiên không tồn tại loại này tương đương quy mô vì vậy."

"Bản lĩnh của những người tao đầy đủ rộng lớn, mức độ kungfu của nằm trong hạ cũng khá cao." Người nọ cọ tay ở phía bên ngoài, phát biểu đoạn vài ba câu ngay lập tức tạm dừng hoạt động căn nhà bản thân lại.

Chuyện cần thiết nhất còn còn chưa kịp căn vặn, tuy nhiên bọn họ lại không đủ can đảm căn vặn những người dân không giống, tiếp tục với cùng 1 vài ba giã hộ ở kề bên chính thức để ý những khuôn mặt xa cách kỳ lạ này.

"Tôi tiếp tục ở phía trên kế tiếp bám theo dõi." Tên thám tử rộng lớn tuổi tác nhất nói: "Hai người những cậu về report với lão đại Vương Hải lên đường."

"Anh cẩn trọng một chút ít."

"Tôi biết rồi." Hắn gật đầu, "Tôi ko nhập trở nên lũy thì tiếp tục tin cậy tuy nhiên."

"Dù sao người không giống cũng ko biết tất cả chúng ta từng là kẻ của trở nên lũy 18, cũng may khi cơ tất cả chúng ta ko liên hệ gì nhiều với những người của những trở nên lũy không giống."

...

Tang thi đua học tập ngoan ngoãn rộng lớn Tam Vô nghĩ về, vậy nên lịch trình học tập của lớp giảng dạy đặc biệt nhanh chóng tiếp tục kết cổ động.

Thật đi ra thì chỉ dạy dỗ kĩ năng fake bị tiêu diệt, cho dù những binh thi đua với ngốc cho tới đâu thì học theo cả một ngày cũng nên ghi nhớ được.

Các bố mẹ...... À ko, người chủ của bọn chúng đều tiếp tục đợi ở phía bên ngoài nãy giờ rồi.

Lúc Quý Lăng Bạch chạy cho tới nhằm đàm đạo kỹ lưỡng thì loại anh thấy là kẻ ở trở nên lũy 2 đang được vây xung quanh cửa ngõ căn nhà Tam Vô.

Advertisement

"Quý đội!" Mọi người cũng nhận ra anh, "Sao anh lại cho tới đây? Tìm Hạ căn nhà sao?"

"Không nên, tôi lần Tam Vô."

Một chàng trai ngây ngô gãi đầu nói: "Vậy anh nên đợi đấy, lúc này ko nhập được đâu."

Quý Lăng Bạch tĩnh mịch nhìn cậu tao, "Các người tự động đợi lên đường, tôi và những người dân rất khác nhau."

Bỏ qua chuyện những thương hiệu thiếu hụt thông minh này, Quý Lăng Bạch tiếp cận cửa ngõ, đàn em ngoài cửa ngõ đều nhìn chằm chằm anh.

Quý Lăng Bạch trấn tĩnh, "Tam Vô kêu tôi cho tới."

Tang thi đua nhìn nhau, một con cái chạy nhập gọi Tang Lĩnh đi ra, Tang Lĩnh đặc biệt nhanh chóng tiếp tục hạnh phúc chạy đi ra xuất hiện mang đến Quý Lăng Bạch.

Tam Vô phát biểu.

Đây là thần tài sau này cơ nha, những đồ gia dụng đảm bảo chất lượng sáng sủa ni đem đến đều là anh tao cho tất cả đấy.

========== Truyện vừa phải hoàn thiện ==========
1. Lương Duyên Oan Nghiệt
2. Vi Quang
3. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4. dựa Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
=====================================

Advertisement

"Ôi, Quý Lăng Bạch!" Tam Vô bước đi ra kể từ điểm vách ngăn, hâu phương là một trong mặt hàng tang thi đua ỉu xìu bám theo.

"Anh đợi tôi một lúc, tôi đem bọn chúng lên đường tiếp tục rồi thủ thỉ chủ yếu với anh sau."

Tam Vô dắt tang thi đua ra phía bên ngoài, những người chủ đợi kể từ nãy giờ đều lao cho tới.

"Sao rồi, sao rồi?"

"Bên nhập thế nào?"

Bọn bọn họ kéo tang thi đua căn nhà bản thân qua chuyện một phía căn vặn nhỏ, thôn này đã trải gì tuy nhiên thần túng bấn cho tới vậy, bọn họ tò lần ham muốn bị tiêu diệt.

Kết trái khoáy là, vừa phải mới nhất kéo bọn chúng qua chuyện tiếp tục vạc hiện tại.... Ủa? Sao bọn chúng lại run rẩy rẩy thế này?

"Tam Vô, tang thi đua của cô ấy tiếp tục tấn công bọn chúng sao?" Lão Hoa nhìn nhì con cái tang thi đua của tôi, tò lần căn vặn, "Nhìn bao nhiêu thương hiệu nhóc tội nghiệp này lên đường, góc nhìn đều trực tiếp tuột cả rồi."

"Không hề tấn công, người xem đánh giá coi với chỗ bị thương hay là không thì biết." Tam Vô cười cợt híp đôi mắt, vỗ ngực bản thân, "Ánh đôi mắt của tang thi đua vốn liếng tiếp tục trực tiếp, tôi vô nằm trong mến thương và dịu dàng êm ả nuôi nấng bọn chúng, sao rất có thể tàn nhẫn vì vậy được!"

Lão Hoa nửa tin tưởng nửa ngờ, xoay đầu căn vặn nhì con cái tang thi: "Bọn ngươi đều không biến thành những tang thi đua không giống phía bên trong tấn công chứ?"

Bọn bọn chúng đều trung thực rung lắc đầu, từng con cái ôm một phía vai của Lão Hoa, dán chặt như nường dâu bị oan ức vậy.

Lão Hoa: ".....!!??" Trời ạ!

Hai con cái tang thi đua này còn biết thực hiện nũng sao?

Không chỉ nhì con cái này, những tang thi đua không giống cũng thể hiện tại sự năng nổ trước đó chưa từng với so với người chủ của bọn chúng.

Mọi người đều sở hữu cảm xúc thủ sủng nhược kinh.

Tam Vô thở phào thoải mái gật đầu, "Chủ nhân và tang thi đua nên nên vì vậy, người xem yên ổn tâm, cty sau giao thương của công ty chúng tôi rất hay, đáp ứng bọn chúng tiếp tục ghi nhớ rõ rệt cơ hội fake bị tiêu diệt trong tầm một mon, nếu như sau đó 1 mon quên tổn thất hoặc cảm nhận thấy tang thi đua ko nghe câu nói. nữa, rất có thể đem sắp tới đây học tập tiếp, học viên cũ sẽ tiến hành tách giá bán còn 99%, ưu đãi đặc biệt rộng lớn."

Còn qua chuyện học tập nữa?

Các học viên tang thi đua ôm chặt lấy tay người chủ của tôi.

Không!

Vĩnh biệt địa ngục trần gian!

Chúng sẽ không còn khi nào cho tới nữa!

Nhưng tiếc là bọn chúng ko thể thủ thỉ, cũng không đủ can đảm xoay đầu nhổ nước miếng với Tam Vô, cho dù sao Tang Lĩnh đang dần ở cạnh chú ý để ý.

Lão Hoa và người xem cứ thế ngờ ngạc đem tang thi đua về, trong tim vẫn còn đó sững sờ với việc thay cho thay đổi của bọn chúng.

"Cô bé! Cô bé bỏng Tam Vô cơ thực sự lợi sợ hãi như vậy?" Lão Hoa lẩm nhẩm.

Thật đi ra người xem đều coi nhẹ nhàng một thực sự này là, điểm với lãnh thi đua, đàn em thường rất biết điều, tại vì sao lại vậy?

Giống như sự khác lạ thân thiện đàn ông độc nhất và thật nhiều con cái.

Họ đều chỉ nuôi một con cái tang thi đua độc nhất, phát biểu white đi ra là vẫn đang còn chút cưng chiều chiều.

Chỉ cần phải có quyết tâm thì ở đâu cũng thay cho thay đổi được.

Nói white đi ra là vì những con cái tang thi đua này được cưng chiều chiều quá, phía bên trong trở nên lũy của Tam Vô toàn là tang thi đua, bọn chúng tiếp tục trầm trồ chột dạ ko đầy đủ mạnh, thêm vào đó lãnh thi đua vẫn luôn luôn với sự trấn áp so với tang thi đua thường thì.

Thêm nhì mùng của Tang Phi và Tiểu Tang.

Để bọn chúng cho là thôn trang này là địa ngục của tang thi đua.

Mãi cho tới Khi trở lại trở nên lũy 2, những giờ kinh hô liên tiếp vang lên mới nhất khiến cho người chủ tươi tắn lại.

"Chuyện gì tiếp tục xẩy ra vậy? Tại sao những tang thi đua đó lại ôm những người?"

Người của trở nên lũy 2 đều tụ lại.

Xem thêm: tinh tế tu yêu giả truyền thuyết

"Không nên chứ, Tam Vô tấn công bọn bọn chúng à?"

"Nhưng tôi ko thấy bất kể chỗ bị thương này bên trên người bọn chúng tuy nhiên."

Một group bố mẹ ngờ ngạc nãy giờ ở đầu cuối cũng lăm le thần lại, tốn từng nào vật tư, hiệu suất cao lại đảm bảo chất lượng vì vậy, thời điểm hiện tại tuy nhiên ko thao diễn thì còn đợi đến thời điểm này nữa?

"Lúc trước những người dân phát biểu ko xứng đáng nhằm công ty chúng tôi ném ra lô vật tư cơ, giờ tiếp tục thấy bản thân hạn hẹp chưa?"

Có người còn vỗ nhẹ nhàng lên đầu tang thi đua căn nhà bản thân, trong trường hợp là trước khi thì tang thi đua tiếp tục bực bản thân kể từ lâu, tuy nhiên lúc này này lại ngoan ngoãn ngoãn, người xem xung xung quanh đều nhận ra góc nhìn trực tiếp tuột của tang thi đua đã và đang được thuần phục.

"Ai domain authority, ko biết chuyện gì nữa, sau thời điểm thoát khỏi lớp giảng dạy cơ nó cứ quấn lấy tôi thế đấy." Có người fake cỗ nói: "Tôi ham muốn tách cũng ko được, phiền bị tiêu diệt tổn thất."

Mọi người bĩu môi, "Thôi lên đường, cũng có duy nhất một nhì con cái thôi, những người dân giả dối thì cũng nên quăng quật loại mặt mũi đắc ý cơ lên đường chứ!"

Ngoài mồm chấp nê là tuy vậy trong tim bọn họ tiếp tục đưa ra quyết định nên nhằm tang thi đua căn nhà bản thân tới trường vừa mới được.

Dính người vì vậy, tốn chút khoáng sản thì với sao?

Những người dân thông thường nhập trở nên lũy 2 đều ra phía bên ngoài bám theo team nhỏ nhằm săn bắn tinh ranh thể và thú vươn lên là dị, hoặc là lần vật tư, bọn họ đều sở hữu của nả nhập tay.

Bên nhập thôn, Tam Vô gọi người xem gỡ không còn vách ngăn xuống, tầm nhìn ở đầu cuối cũng rõ rệt rộng lớn.

Quý Lăng Bạch đang được ngồi nhập phòng tiếp khách căn nhà cô.

Tam Vô lựa chọn tòa nhà với tường chắn tối đa nhập thôn, nhằm moi một chiếc ao cá nhỏ nuôi tôm và cá nhập cơ.

Gà dễ dàng với hương thơm nên được nuôi phía bên ngoài.

Cu cậu khoai tây đem bám theo nhì đứa đàn ông của tôi, thời gian gần đây này lại sinh thêm 1 đứa nữa, tía khoai tây đang được hấp thụ nước nghỉ dưỡng.

Quỳ Quỳ lại chạy ra phía bên ngoài tấn công nhau với tang thi đua không giống, những cành hoa phía dương ko vươn lên là dị tiếp tục nhú lênh láng cả một cánh đồng, mùa phân tử dưa trước Tam Vô tiếp tục hái xuống sẵn sàng ăn.

Đóa hoa tường vi không còn công dụng bao nhiêu đang được chui rúc nhập vào góc tường, lung rung rinh cành lá.

Củ cải ko biết tiếp tục chạy lên đường đâu, những điểm thời gian gần đây nó đều tiếp tục chui cho tới.

"Quý Lăng Bạch, phân tử tương đương đợt trước anh đem đến với phân tử lúa, lúc nào trồng đi ra tôi tiếp tục đem qua chuyện một không nhiều." Giọng của Tam Vô vang lên kể từ hâu phương.

Quý Lăng Bạch quay đầu sang một bên hỏi: "Cô mang lại trở nên lũy của công ty chúng tôi thế nào?"

Tam Vô khá sửng oi, "Dùng xe pháo thú chứ sao."

"Xe thú quá lờ lững, mức độ chứa chấp cũng ko rộng lớn, cần thiết là ko tin cậy." Quý Lăng Bạch ngồi bên trên ghế, "Bây giờ tôi với nhì phương án, một là moi loại lối ngầm cho tới trở nên lũy của công ty chúng tôi."

"Hoặc là xây một trở nên lũy thời gian gần đây, tuy nhiên xét về thời hạn và tiêu hao vật liệu thì moi một tuyến đường tiếp tục tiết kiệm ngân sách và chi phí rộng lớn."

"Vậy thì moi lên đường." Chỉ cần thiết đảm bảo chất lượng mang đến theo người thì Tam Vô sẽ không còn kể từ chối, "Thật đi ra thì trước mạt thế, ko nên tất cả chúng ta với thật nhiều sao? Tàu năng lượng điện ngầm hoặc gì cơ, tiếc là những loại này đều bỏ phí cả rồi."

"Thành lũy của những anh có rất nhiều nhân viên cấp dưới nghệ thuật và khí cụ, chuyện này những anh phụ trách móc lên đường." Tại điểm Tam Vô không tồn tại nhân viên cấp dưới nghệ thuật, càng không tồn tại khí cụ ứng, "Nhưng cho dù là người dân có dị năng cũng ko thể hoàn thiện tức thì ngay lập tức nên tôi vẫn tiếp tục người sử dụng xe pháo thú kéo mặt hàng cho những anh trước nhé."

"Thành lũy của công ty chúng tôi với quá nhiều người tài đảm bảo chất lượng, những người dân với dị năng hệ bứt phá rất có thể dùng để làm xây lối, hệ băng tiếp tục kết ứ trong thời điểm tạm thời lại, tiếp sau đó hệ thực vật tiếp tục tương hỗ tách sụt lún khu đất, vận tốc tiếp tục nhanh chóng rất là nhiều, công ty chúng tôi tiếp tục tấn công bên dưới khu đất rất nhiều lần rồi, với tay nghề." Quý Lăng Bạch nói: "Khi cơ cô mang đến tôi mượn một không nhiều tang thi đua, bên cạnh nhau thao tác thì việc tiến hành tiếp tục nhanh chóng rộng lớn bất kể ngày tối."

"Được, tuy nhiên anh nên áy náy bữa tiệc mang đến tang thi đua của tôi, vật liệu nấu bếp thì lấy mặt mũi điểm tôi, anh nhằm người tuy nhiên anh tin tưởng tưởng nấu nướng cơm trắng."

Tam Vô nheo đôi mắt lại, "Chắc chắn nên xứng đáng tin!"

"Yên tâm, tôi lăn lộn lộn lâu rộng lớn cô nhiều." Quý Lăng Bạch nhìn Giang Thiên đang được thao tác phía bên ngoài, "Còn cô đấy, trở nên lũy chỉ mất 3 người sinh sống, đầy đủ không?"

"Chắc chắn là ko đầy đủ rồi." Tam Vô buông tay, "Nhưng so với việc tuyển chọn người này, tôi vẫn luôn luôn thà thiếu hụt chứ không hề ẩu, kể từ từ lựa chọn."

Cô với tham lam vọng, thậm chí là còn nghĩ về cho tới khi thôn trang trở thành to hơn một chút ít, vũ khí được mang về, sau đây cách tân và phát triển trở nên thành lũy cũng ko nên là ko thể.

Đương nhiên, nếu như vì thế quá rét lòng ham muốn cách tân và phát triển tuy nhiên nhằm những người dân với ý đồ gia dụng xấu xí phi vào, Tam Vô chẳng thà là một trong thôn nhỏ rộng lớn là trở nên lũy.

Quý Lăng Bạch thấy cô tiếp tục làm rõ trong tim thì đem chủ đề, nhì người chính thức nói đến việc trao thay đổi vật tư và thực phẩm sau đây.

"Chúng tôi không tồn tại nhiều thành phầm phân tích khoa học tập nên ko thể share với mặt mũi cô được." Quý Lăng Bạch ghi bên trên tờ giấy tờ trước mặt mũi.

Tam Vô gật đầu, "Tôi ko lăm le van nài thành phầm phân tích khoa học tập của những anh, tuy nhiên một không nhiều phân tử tương đương và vũ khí tích điện mặt mũi trời thì ưu tiên nhằm lại mang đến tôi nhé, chớ nhằm những trở nên lũy cáo già nua không giống cắp lên đường, cho dù sao tất cả chúng ta cũng thân thiện vì vậy, bè bạn cùng nhau tôi không thích xa cách kỳ lạ quá đâu~."

Quý Lăng Bạch khá nghẹn lại, "Cho công ty chúng tôi phổ biến rau xanh càng đảm bảo chất lượng, mang đến cô định vị rau xanh rộng lớn thịt bộp chộp tía luôn luôn."

"Thịt ko thể đáp ứng sinh sống khi vận đem, cho dù sao lối đi cũng gồ ghề, tất nhiên anh sẽ không còn nhằm ý rồi, tất cả chúng ta thân thiện vì vậy, không thích xa cách kỳ lạ quá đâu~."

Quý Lăng Bạch cong ngón tay, nhìn Tam Vô, "Giá trị của thịt bị tiêu diệt chỉ với chín phần mươi đối với ban sơ."

Tam Vô yên ắng mím môi, Quý Lăng Bạch nhìn cô, phát biểu tiếp: "Bình thông thường tôi ham muốn mượn tang thi đua của cô ấy thì...."

Tam Vô chọc ngòi cây bút, "Không mang đến mượn tang thi đua."

Quý Lăng Bạch nhíu ngươi, "Không nên cô vừa phải phát biểu là mang đến mượn sao?"

"Tôi chỉ mang đến những người dân thân thiện thiết mượn." Tam Vô kháng cằm nhìn anh, "Vận đem cá tôm gặp gỡ gian nguy khiến cho bọn chúng bị tiêu diệt bên trên lối đều bởi tôi gánh không còn, vì vậy ko mang đến mượn, tất cả chúng ta xa tít lạ!

"A, anh chớ tức giẫn dữ." Tam Vô cười cợt híp đôi mắt nói: "Nếu anh tức giẫn dữ, tôi tiếp tục lần trở nên lũy 2 liên minh, cho dù sao những anh đều không tồn tại rau xanh của tôi, tuy nhiên đồ gia dụng những anh cung ứng mang đến tôi, Hạ Chí Thanh cũng rất có thể cung ứng, còn đặc biệt sát nữa, ko cần thiết moi một lối ngầm đâu."

Quý Lăng Bạch tiếp tục biết tại vì sao đợt này Nguyễn Anh không thích bám theo anh thủ thỉ liên minh.

Bởi vì thế đặc biệt khó khăn ứng phó.

Nhưng quả tình, Tam Vô ko thể thay cho thế được.

Anh bộp chộp tờ giấy tờ thực hiện song, "Được thôi, chỉ việc thịt còn tươi tỉnh thì sinh sống hoặc bị tiêu diệt có duy nhất một giá bán."

Tam Vô ưng ý.

Cuối nằm trong từng chuyện cũng gần như là tiếp tục xử lý đoạn, Tam Vô nhìn trời hoàng hít phía bên ngoài, "Anh lên đường lên đường, chuẩn bị muộn rồi."

"Đi đâu?"

eyJpdiI6IktXdE9aUHVWcGFzaVRINGNNQUtpTVE9PSIsInZhbHVlIjoiZTA2RzQ4WmVjcm5KZUw2aWxnN1RqblBINjJYelMzK1FQSkRzYTBPYTV5QWcyVHprczhmNXpZZmZBYzN1aU54RiIsIm1hYyI6IjMyYmRmOTFjY2Y0NjQ0ZDI4OGM4NWFlZTBiNDRiYmZiYTBlMDBjYmU0MTk1MzA2M2JjOTNkYzU5MWU4ZDZmNTkifQ==

eyJpdiI6IjJvRW0zZkMxZFZaekdUZGVOMVdkS0E9PSIsInZhbHVlIjoiNUtOcmNVbXNnZGNHcXliSVFrR1lyQVJEOXMzY1pVXC9PcmVEN2F4aDNCNHRsZGc0WjNqR1ZaQm9HTTVUdmxGbTVUNkpnbjN1eWFQRkg0MFpUM25odm9JSzBEc3dTQ3ZOb2lGWHZ2cU94NnpCUFE4MkxUTk9zVWpFMlVmbjJUdHc3dVdya1JacWFpTFczUzZMM2NGU2Y0QjJBZ1BUdG44R2laaVBXbkZJU3BrbklYYUdPME5lWjNCZTU4N2JWU0FIZXNJRENacVgzeHJhY2pCckk0SVdXQlpoUlJqUHZ1XC9saG10VHFvZVB1alwvSDBZTzJDYVp2WUd0SWxFQWx0NFRnVEdKWHRrdmxvelNnOFVJWmNmOGdTMEZtRTZ0dUVtQnRGZ0dRaW1EOFdMcUU9IiwibWFjIjoiOGY2YTAyZTQxZGJmZTE4MzYyMjk4NzhiYmI4NjFjYTcwZjlkMDI5ZGNlZjgxNGQzNDMwMGI2MTFhNmM1MzFiZiJ9

eyJpdiI6IjZKblczclZVM2krMGxxbmRCVXBvZVE9PSIsInZhbHVlIjoiODFYZ0h2cmd1dm1zcXM2SzFXOTF1dVlMVjhlTnZzM2k4c2RUTzNjOXY1NTU0cUFCaVN2c05nUkFhcFRCSURlaSIsIm1hYyI6IjU4MzdjZDk0M2IwMGFmZmM5YmQyZDAxODA2MjRlMWFhNzA3NjM5OWE1MjYyODkxNmU0ODUzZjg4NjE0YzRhNTYifQ==

eyJpdiI6IlBObGN0MFlLS0NZNWdFUVVvVFRaVHc9PSIsInZhbHVlIjoiblhDVE14dXozVFE0K0JMSkRxNmNyVERZK1plcDg1SkZHVVdYMXp6QThlWVc3dWlcL2M2dTVNVmduMEVGYWZuVmtyREcrMG1sTHFxbW1Wbit2MERFZXNRPT0iLCJtYWMiOiI5YzM5MzljMGFlYWNlMjFlYzk3OGRkNDZjY2FkM2YxOTg5YjRjNDc1Yzk5MmQwNmI0ZjdjYzBjZTk4YWU0NGE0In0=

eyJpdiI6IlBaWnA0MTdGbHYxa3NkVThJRndyNnc9PSIsInZhbHVlIjoiYmxISHQ2cHlGU0xxamFvalZJbk94OE12emR5V3YxcVkxOExxTGMxQkZxXC9neFJZeWlVeUYzRVNmUFR1TmtNWWciLCJtYWMiOiJlMjcxY2JhNGFmMDA5YjVlNTBmMTE5ZWFhYWNkNzdkOTUyMGYwN2MxODVmOTY3ZGFlNjNkZjQzNGUwMWQwMTkxIn0=

eyJpdiI6Imsxc1lkQW9zUnlJdzZXbFdtYVo3MEE9PSIsInZhbHVlIjoiVDdmT1k1RFpEY0JGdmhLdFRwWjNac2dZcnBoVmZ2M3pHSnRIREx1T3o1MVdmY0taN1NqYjRzaU94QmVXc0ZlNml2eDAreTNMb2Z1djBxMmJpcjdyQzc4K0NGOHgwRjZyYWpvbDRzcGJZQUVTUmp3R21MZytSblR1dGFiM2tmTkxyNkNhVkNqalNDQ2NNU05LVkVsRkR3NGdOcGEyMTkrdFpVNHVHK3p3V2tpWW1DMm5zeDZcL1lzTUpZZFJrMEp1cjJwVVNVRWtxTm91UmJGdjVDdFwvTE04dUt0bzZPMnE2WndMOXFXb2hUb202SW00MjBZTGhKbDdFU0p4Tk14MGpXTkNUR05DNWRmTlZwUWtWWDRmVTV1c2E3S2FZeVdZdTZsY3JNeGFvNTZ2NjhMN1dvWmR4TE5BcldBQ2paNW9xdHhpcFM0dllEaU5DYjh2WW5FNlh5WmpMc1NwbUNZdk8wemVJbW9QUDR5bUV2ZUZUZys3SGF6d2R4aSs3NG0xNm9kMnBcL1ZzbDZJT1Y0eDlOeXJDeDVcLzRUeUJcL3FmM2lRQjE3eDl5TDAxQlk4PSIsIm1hYyI6IjQzNmNmMDcyMGI0ZjIwODg2ZTE2ZWRjY2Q1YjVlMDU4YjhmMTE1MTI1NTQ5MTcwMTFhMjg3ZGE2MDVmNjBjZmQifQ==

eyJpdiI6ImhDTXpqQTJ3OStjeGhcLzd1cEY4M3RBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imw2ZmQyamZUTUowR3dzemxJS3hsTHU5cExQRGZGN1JKU2l0MFplOUJMSXJqTDVEOG9ndjRnUDVadXlIMTQ1QzEiLCJtYWMiOiJjNGVhZmU5MzRmNmI4MjQxZmYxZGNkYmI2N2U5ZGE3N2M1ZDg1ODQwMGM1OGJmNzMxNjRhMjczMGJjMjBlNjVkIn0=

eyJpdiI6Inhkb1FOYURKQ1hENGwxckV1dW1DNkE9PSIsInZhbHVlIjoicnZId2M5aUdTdjBGdHRLODltQnFGSFBtUUR2allUNFJMbUpkVUlMMEZNOGdPMEVvaGJrZ2swZldONVRMV2lSclpGNXZMQVhYZUNkZUlCMUhiK1VBenlJS3FoYWpvbFlPMllrSWRqazFEWmlJYkJJckpYUFwvaUM0M3FkZEZrZkxCMFZnaTd0M2FCYU94ZUJ4b3orYlVxcThHSEdiZVdzT0h4M1ZEa2RSbVAxV0Y4bXBNeTc5NnpnemNaMFpFdkFTSXpoWVBwaFRCYW1nd1Fra254YzNqRlhBT1wvRm85V3JWSVFJWGF5aE1KYyswPSIsIm1hYyI6IjlhYzM3MDE2NWRkMjNkODQ5N2FmZTNjNTYzZDc2N2ZlNjUxNDZmMWZjZjZlNjc3NGIwMDhmMDdlYmQ2MjI1Y2MifQ==

eyJpdiI6Ik1IRXlUSENiVVwvb1lybmk5YWFBSk1RPT0iLCJ2YWx1ZSI6InRtTEtIempRZ1hpamJ5S2J3ODRJQXF3c1JyU3ZKQ3FMczk5WlV5UHZVSnhQaVVQb0ZkQVZCc2Y5ZzVPZXFEQzkiLCJtYWMiOiIyODA0ODg1M2YzMmNiZGQ1NjM4Njg4ZWE4ZTE2YTA1MzI0ZTYzNDdkMjVlOGQ5NmZjMWRmZDIwOTgwYmNjOWI5In0=

eyJpdiI6ImZrUDNvcnpqUWdcL1liazlWMFc1b0FnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNKU1l5c05SSG5aRnpOcDEzNUJwYnMyd1dRdW5JcVFvNk1CaWdLOXJNdkNJQWI3clQ0Ylwvbys4WUNLSE5vZzNPdXJpOVRiN2dpV01uZ0JCRW5makl4Zz09IiwibWFjIjoiZWVkNTA4Yjk1ZWY0OWY4MjQ4N2JhODM3OGMxNDQzNDZjMjg0NWVlOTM4ZWZmOTNlZWZlNGNiYWIwNDNlOGVhZiJ9

eyJpdiI6IkJ1UWpsVzRqVHEzb0tzcE1XdTQ0b3c9PSIsInZhbHVlIjoiMVB5RjQxSlBDcmIzcm5sMGt3ZkNBekpvanUxQ2UxNEpvOGIrak8xK2NDckVOOGh6clNzY3h0MmRURXJReTRpTCIsIm1hYyI6IjU0Y2ZlNjhmNmZlZTgzZjNjODJmYmYyNjY2MGY1ODg3ZjYyMzNhMDhhMjFmODViMjU3Njg0NDlhNWQ3NmE1NmEifQ==

eyJpdiI6IndzVG8zeGdmblNzTzFoaDhUMTFzWEE9PSIsInZhbHVlIjoiM0Z1cXoxM3p0UWg5WkZwOW11WnZPRXQ0NXZHZFFvZ0dBblwvT293ME1VbUJ5WjdRRjR4Mkw1YXhFNlwvVTYxNlJnXC9xejNcL0c1U09ZWlZSdUgzaWFVeTJpK2pOWVpJQlwvNDVOdkI0MVFCNlBMRWlOUlhyUFpaejJxeTg3WDdZZENcLzJkRmc3blNENVN6dGtTMzJWR2VvK1BmZ3hwb0dab016MXQ1MFBQYzdQQ2hyNGN0Ukh1R0N5bEVSYStRbU5uZFRIaXlralZrMEVwSllVOExnNEZjdWdKeWtMd2dlS2NyanFXYVB3TDJXRWFhckRLSVRBTG5vSm9mWXhhZERWZzM3c0FRdlNsVDc4b3J6SVBXcXA3OU1LblQ5Zkw0bE9QM3NPN0d0VHlMRTY5S25GdmJXUlVLWXNiSXVKNXJHUWVaejgiLCJtYWMiOiIwZDkxZGJjOWE1NzMyNDhhMTQ3Mjc1OTFjYmZmYWU1NDNhMzAwYjJmMDczOWUxZTgzYTk4NWUwYjhiNmU0YzU2In0=

Xem thêm: truyện ly hôn có vẻ khó

eyJpdiI6Ik1VNEVwdm9sWDAyUXNKellmTzRGanc9PSIsInZhbHVlIjoiOFQxaDFzK0phaDBBZGhsbXFaUXZ6ekxEaHBiRitIcER6Z1JXM3hpY0lDT29jQkxrXC9rMXJuNWh0SHBwcm1TTU8iLCJtYWMiOiIxY2U3NTJkOGM5YTM1ZDYyMTUyOWE4ZGIwOTU2ZWY2ZmU3ZGVlMjI4Y2U4NjBlM2ZjYTY1MTBlZjM0MDg4MDQ3In0=

eyJpdiI6IkQ0am1zOGFKbTB4YVo0Mm9EYWJrVWc9PSIsInZhbHVlIjoiTStiWmNnRHl5V3NKaFBNblBSa09OUHlpOGNVUjVFTFdLOFNORDJwZDhxdjdlVDBNV3o4UzlOUTZmOHJxcVlRZ3RFakpcL0tZZkhkeXlRWGJSYW5hTU1ZbG1BOHFOdkl5cWRJajg2ajd1RE1jPSIsIm1hYyI6ImI2Yzg5ZjA0MTdiZDY2YWFlYzA5YzY2OWNkN2IzYjk5OWJjNTYzMGJlYjYxOTdiNzk2MGY0ODcwMzFkZGVhOWEifQ==

Tam Vô kéo nhẹ nhàng vạt áo của Quý Lăng Bạch, ko thể áp dụng ngọn lửa nhỏ đang được nhún nhảy trong tim bản thân, ngập ngừng hỏi: "Tiểu Bạch, nếu như anh ham muốn ở lại, vậy bữa tối cũng muốn thực hiện chút chuyện mừng rỡ sướng với tôi không?"