cô vợ câm mang con bỏ chạy

Chương 1: Một xác tía mạng

"Ký đoạn đặc điểm này, sinh đứa bé nhỏ rời khỏi đoạn thì tất cả chúng ta ly hôn." Người nam nhi với khuôn mặt lạnh lẽo như sao, hai con mắt đen sạm như mực quăng tờ đơn ly thơm lên bàn, tiếng nói lạnh lẽo lùng không tồn tại một chút ít cảm hứng ấm cúng của tình người. Ba năm thực hiện phu nhân ông chồng tôn trọng cho nhau, rốt cuộc lại thay đổi lấy sản phẩm như này. Mộc Vân mấp máy song môi đỏ lòm, khóe đôi mắt đẫm nước khẽ hít một tương đối thiệt thâm thúy, trái khoáy tim sở hữu cảm hứng như bị một đôi bàn tay vô hình dung nào là cơ bóp chặt lấy, nghẹn ứ và nhức nhối cho tới lạ! Bộp! Diệp Sâm nhìn dáng vóc đó lại cảm nhận thấy ngán ghét bỏ cùng với, anh vẫy vẫy tấm thẻ ngân hàng rời khỏi trước mặt mày Mộc Vân, kìm nén sự tức giận dỗi tuy nhiên lạnh lẽo giọng nói: "Mộc Vân, cô nhớ rằng bạn dạng thân thiết sử dụng thuốc rồi trườn lên chóng của tôi mới mẻ sở hữu đứa bé nhỏ nhập bụng." "Thứ phỉnh hót như cô tuy nhiên ham muốn sở hữu vị trí vững chãi ở tập đoàn lớn Diệp Thị?" Nghĩ sắp tới, Diệp Sâm lại càng thấy tháng tởm: "Tôi rất có thể nhằm cô sinh đứa bé nhỏ này rời khỏi tiếp tục nể mặt mày cô lắm rồi, loại người như cô mãi cũng ko thể nào là trở nên phái đẹp người sở hữu của tập đoàn lớn Diệp Thị được đâu!" "Cô dẹp tức thì dòng sản phẩm tâm trí này lại chuồn." Diệp Sâm rằng đoạn cũng không tồn tại tâm lý ở lại phía trên nữa, chỉ việc phát hiện ra mặt mày của cô ý thì anh tao tiếp tục cảm nhận thấy tức bực, bèn một mạch đẩy cửa ngõ rời chuồn, ko thèm xoay đầu lại. Cánh cửa ngõ bị đóng góp sầm lại, nhập căn chống quạnh quẽ như chỉ từ vang vọng bao nhiêu tiếng rằng tàn độc cơ. Đường lối là đàn bà duy nhất của tập đoàn lớn Mộc Thị, vốn liếng dĩ cuộc sống thường ngày của Mộc Vân nên tươi tỉnh sáng sủa vô hạn, là 1 trong người phu nhân được ông chồng quan hoài kính yêu. Thế tuy nhiên kể từ nhỏ cô tiếp tục sinh sống xa vời phụ thân u, bị chú thím mẹo toan công kích tổn sợ hãi lòng tin, cũng coi như đảm bảo chất lượng số lắm mới mẻ không xẩy ra trở thành người thực vật, cũng ko trở nên kẻ bại óc, ấy tuy nhiên... Cô lại không hiểu biết nhiều tại vì sao bản thân ko thể rằng được, cứ thế nhận lấy không còn những sự khinh thường miệt cùng với sự hất hủi, hầu như thể nhằm khoác cho những người tao hà hiếp! Yên trắng tay mịn của Mộc Vân đủng đỉnh rãi xoa lấy gáy bản thân, nhắc cho tới chuyện nhức lòng lại khiến cho lệ rơi trở nên mặt hàng. Nhưng tuy nhiên, sở hữu khóc nhiều hơn thế chuồn nữa thì cũng không tồn tại ai tiếc thương, vậy sở hữu quyền lợi gì chứ? Chấn chỉnh xúc cảm kết thúc, Mộc Vân vệ sinh nước đôi mắt bên trên khóe mi, nạm lấy cây cây viết kề bên tráng lệ và trang nghiêm ký nhập tờ đơn ly thơm. Từ phía trên về sau, cô với ngôi nhà chúng ta Diệp không hề côn trùng tương quan nào là nữa. "Yo, tôi còn tưởng là ai chứ?" Mộc Vân đang được quyết định rời ngoài ngôi nhà chúng ta Diệp, khi tiếp cận hiên chạy dài lại đụng chạm nên người bản thân không thích gặp gỡ nhất! Cô tao yêu thích Diệp Sâm, không chỉ có sở hữu xuất thân thiết cao quý mà còn phải được nuông chiều, dựa trên vị thế thì cao hơn nữa bạn dạng thân thiết cô nhiều. Mộc Vân bày rời khỏi chút sợ hãi, cô ham muốn nhanh gọn rời ngoài phía trên, nếu mà còn ở lại sẽ không còn tránh khỏi việc bị người này thực hiện khó khăn dễ dàng. Nhưng nào là ngờ, Tô Tiêu Tiêu kéo tay cô lại, hành vi ko hề nương tay chuyện cô đang được có bầu, cởi mồm ngoa ngoắt nói: "Sao tuy nhiên chuồn vội vã dữ vậy Mộc Vân, nhằm tôi rằng tiếp tục chứ. Cô rất có thể sinh sống cộng đồng với anh Diệp Sâm chẳng qua quýt đơn giản giành được dòng sản phẩm thân thiết phận ở trong nhà chúng ta Mộc thôi, tuy nhiên nào ngờ đâu cô thấp kém như thế, lại trở thành một kẻ câm chứ!" "Biến trở nên người câm thì thôi chuồn, lại còn ham muốn ở kề bên anh Diệp Sâm, mặt mày cô dày cho tới nhường nhịn nào là vậy hả." "Á!" Không biết lấy được mức độ lực kể từ đâu, Mộc Vân bỗng nhiên giãy nảy giụa hất được tay của Tô Tiêu Tiêu. Cô giờ đây mệt rũ rời lắm rồi, chỉ ham muốn nhanh gọn rời ngoài điểm này, bình phúc lợi an sinh nhị đứa bé nhỏ này rời khỏi thôi. Tô Tiêu Tiêu lửa giận dỗi bốc tận đầu, không hiểu biết nhiều con cái thiếu nữ khốn nàn ở trước mặt mày lại lấy dũng khí kể từ đâu tuy nhiên phản kháng bản thân như thế. "Mày qua quýt đây!" Tô Tiêu Tiêu đè chặt lấy bẫy vai của Mộc Vân người sử dụng mức độ xay nhập tường, cô tao còn kéo tay của những người cơ xay cô xoa tay lên điểm bụng đang được nhô rời khỏi của tớ. "Thứ thân thiết phận thấp nhát như mi còn ko xứng đáng nhằm xách giầy mang đến anh Diệp Sâm, càng ko xứng nhằm sinh con cái mang đến anh ấy! Cho mi ở kề bên anh ấy lâu như thế rồi, lẽ nào là mi còn ko thấy đầy đủ hoặc sao?" "Mày nhìn mang đến kỹ chuồn, nhập bụng của tao mới mẻ là người con thiên thần tuy nhiên anh Diệp Sâm mong đợi nhất, mi chẳng qua quýt đơn giản nhờ vào dung dịch mới mẻ có bầu được, sao lại ko biết điều cho tới vậy chứ!" Đúng vậy, nhìn biểu cảm của Diệp Sâm tuy nhiên coi, góc nhìn của anh ý khi nhìn Mộc Vân cứ như thể đang được nhìn gò rác rến nhơ bẩn vậy. Anh khiến cho cô sinh đứa bé nhỏ rời khỏi cũng đơn giản nể mặt mày của Mộc Thị, bao nhiêu năm vừa qua sinh sống cộng đồng mặc dù ko được xem như là lắng đọng tuy nhiên ít ra thì tôn trọng cho nhau, còn bạn dạng thân thiết cô so với Diệp Sâm được xem là loại nhiều ngày sinh tình kể từ lâu rồi. Không ngờ, anh đối đãi với cô... lại là... Mộc Vân vô vọng nhắm đôi mắt lại, tiếp tục khóc ko rời khỏi nước đôi mắt nữa rồi, tiếng uất ức chôn nhập lồng ngực nghẹn mà đến mức khiến cho người tao không thở được. Nhìn dáng vóc nhức nhối tương khắc khổ sở của Mộc Vân, Tô Tiêu Tiêu khẽ nhếch khóe môi mỉm cười nhạt nhẽo một giờ đồng hồ. Chung quy cũng chỉ là 1 trong con cái câm tuy nhiên thôi, sở hữu hung tợn rộng lớn một chút ít thì sở hữu ai tuy nhiên hiểu rằng chứ? "Á!" Nhân khi Mộc Vân đang được ngây người, Tô Tiêu Tiêu lấy dung dịch phá huỷ bầu dạng lỏng tiếp tục sẵn sàng từ xưa rời khỏi thô bạo đẩy nhập vào mồm của những người cơ, dốc toàn mức độ nhằm xay cô nuốt xuống! Tô Tiêu Tiêu. Mộc Vân trợn đôi mắt, khung người vùng vẫy kịch liệt, tâm tư đang được không ngừng nghỉ gào thét thương hiệu của những người đối lập. Nhưng cô ko cầu cứu vãn được, cô ko rằng được mà! Với mức độ lực của cô ý, làm thế nào rất có thể ví được với Tô Tiêu Tiêu chứ? Giãy dụa cũng đơn giản phí hoài công sức của con người của tớ tuy nhiên thôi. Thứ dung dịch cơ không tồn tại vị, tuy nhiên Mộc Vân lại cảm nhận thấy đắng chát cho tới cùng với. Chất lỏng ko rằng một tiếng được xối nhập vùng mồm, bởi phản xạ tâm sinh lý nên Mộc Vân cũng theo dõi bạn dạng năng nuốt xuống. Tác dụng của dung dịch phá huỷ bầu này rất rất thời gian nhanh, Mộc Vân chỉ thấy bụng bản thân quặn nhức một trận, ở thân thiết nhị chân sở hữu hóa học lỏng giá nóng bức chảy xuống. Còn Tô Tiêu Tiêu lại bạo dạn kéo Mộc Vân tiếp cận điểm mồm lan can, giẫm người cơ vòng xuống. Nơi này không tồn tại camera, người hùn việc ở mới đây tiếp tục sớm bị cô tao xua đuổi chuồn rồi, đúng là kêu trời trời ko thấu, kêu khu đất đất chẳng nghe, chứ huống hồ nước cô lại là 1 trong người câm, trong cả cầu cứu vãn cũng đều ko thể cởi mồm được. "Mày cứ yên lặng ổn định tại phần này chuồn, kiếp sau đầu bầu vào trong nhà nào là đảm bảo chất lượng chút!" Tô Tiêu Tiêu giễu cợt rằng, ko chút sợ hãi xoay người vệ sinh thật sạch dấu tích, tiếp sau đó rời chuồn, thậm chí là còn ko thèm nhìn lại trường hợp của Mộc Vân lấy một đợt. Đau! Đau thấu tim gan! Cho mặc dù là trong tâm địa hay những khung người đều nhức. Ý chí sống sót mạnh mẽ thực hiện Mộc Vân trở ngại trườn về phần bên trước, sắc mặt mày cô white bệch, những giọt mồ hôi lạnh lẽo bên trên trán vẫn không ngừng nghỉ tuôn xuống. Máu mủ nhập người cứ giành giật nhau bay ngoài khung người của Mộc Vân, toàn bộ cơ thể cô láo lếu loàn, cứ như 1 giây sau nữa thì tiếp tục ngất luôn luôn rời khỏi cơ. Lẽ nào là cô thiệt sự nên bị tiêu diệt tại phần này sao, cả đời này của cô ý nhấp nhô keo kiệt, nếu mà rất có thể tái hiện một đợt nữa... cô chắc chắn... Tách... Tách... "Nếu như ko nên sở hữu người hùn việc xem nhẹ trang bị nên quay trở lại lấy thì sẽ không còn phân phát hiện tại được chị Mộc Vân bị té bên dưới lan can nữa đó!",Vẻ mặt mày của Tô Tiêu Tiêu nóng bức sắng, ở hâu phương Diệp Sâm nhanh gọn tiếp cận, tiếc hận nói: "Anh rằng coi sao chị Mộc Vân lại ngu xuẩn như thế chứ, bạn dạng thân thiết thực hiện chuyện sai trái khoáy thì mặc dù bị anh Diệp Sâm trách cứ vài ba câu cũng đâu sở hữu gì quá đáng!" "Cũng ko xứng đáng mà đến mức nhức lòng rồi trượt chân trượt xuống lan can vậy chứ!" Tô Tiêu Tiêu thủ thỉ sặc mùi hương thảo mai khiến cho Diệp Sâm thông thoáng cau mi. Trong lòng anh lại sở hữu cảm hứng khó khăn mô tả ko rằng được trở nên tiếng. Trong chống phẫu thuật của sản khoa sáng sủa đèn, cũng ko biết lúc nào thì mới có thể sở hữu thông tin được. Diệp Sâm ngồi bên trên mặt hàng ghế ngóng phía bên ngoài, vẻ mặt mày tráng lệ và trang nghiêm ko biết đang được tâm trí điều gì. Cạch! thình lình, cửa ngõ được đẩy rời khỏi, bác bỏ sĩ vô nằm trong khẩn trương ra đi hỏi: "Ai là kẻ nhà đất của sản phụ?" Diệp Sâm rất rất điềm đạm ngước đầu lên, nhạt nhẽo giọng nói: "Tôi." Bác sĩ nghe sắp tới bèn fake tay dỡ khẩu trang y tế xuống, thở lâu năm đáp: "Thật nài lỗi, Cửa Hàng chúng tôi tiếp tục nỗ lực rất là rồi. Sản phụ rơi rụng rất nhiều huyết, khi mang lại tiếp tục trễ, đứa bé nhỏ nhập bụng cũng ko thể nào là giữ vị." "Một xác, tía mạng..."

Bạn đang xem: cô vợ câm mang con bỏ chạy

Xem thêm: xuân nhựt ngẫu thành

Chương 2: Năng lực hắn tế tuyệt vời

"Ký đoạn đặc điểm này, sinh đứa bé nhỏ rời khỏi đoạn thì tất cả chúng ta ly hôn." Người nam nhi với khuôn mặt lạnh lẽo như sao, hai con mắt đen sạm như mực quăng tờ đơn ly thơm lên bàn, tiếng nói lạnh lẽo lùng không tồn tại một chút ít cảm hứng ấm cúng của tình người. Ba năm thực hiện phu nhân ông chồng tôn trọng cho nhau, rốt cuộc lại thay đổi lấy sản phẩm như này. Mộc Vân mấp máy song môi đỏ lòm, khóe đôi mắt đẫm nước khẽ hít một tương đối thiệt thâm thúy, trái khoáy tim sở hữu cảm hứng như bị một đôi bàn tay vô hình dung nào là cơ bóp chặt lấy, nghẹn ứ và nhức nhối cho tới lạ! Bộp! Diệp Sâm nhìn dáng vóc đó lại cảm nhận thấy ngán ghét bỏ cùng với, anh vẫy vẫy tấm thẻ ngân hàng rời khỏi trước mặt mày Mộc Vân, kìm nén sự tức giận dỗi tuy nhiên lạnh lẽo giọng nói: "Mộc Vân, cô nhớ rằng bạn dạng thân thiết sử dụng thuốc rồi trườn lên chóng của tôi mới mẻ sở hữu đứa bé nhỏ nhập bụng." "Thứ phỉnh hót như cô tuy nhiên ham muốn sở hữu vị trí vững chãi ở tập đoàn lớn Diệp Thị?" Nghĩ sắp tới, Diệp Sâm lại càng thấy tháng tởm: "Tôi rất có thể nhằm cô sinh đứa bé nhỏ này rời khỏi tiếp tục nể mặt mày cô lắm rồi, loại người như cô mãi cũng ko thể nào là trở nên phái đẹp người sở hữu của tập đoàn lớn Diệp Thị được đâu!" "Cô dẹp tức thì dòng sản phẩm tâm trí này lại chuồn." Diệp Sâm rằng đoạn cũng không tồn tại tâm lý ở lại phía trên nữa, chỉ việc phát hiện ra mặt mày của cô ý thì anh tao tiếp tục cảm nhận thấy tức bực, bèn một mạch đẩy cửa ngõ rời chuồn, ko thèm xoay đầu lại. Cánh cửa ngõ bị đóng góp sầm lại, nhập căn chống quạnh quẽ như chỉ từ vang vọng bao nhiêu tiếng rằng tàn độc cơ. Đường lối là đàn bà duy nhất của tập đoàn lớn Mộc Thị, vốn liếng dĩ cuộc sống thường ngày của Mộc Vân nên tươi tỉnh sáng sủa vô hạn, là 1 trong người phu nhân được ông chồng quan hoài kính yêu. Thế tuy nhiên kể từ nhỏ cô tiếp tục sinh sống xa vời phụ thân u, bị chú thím mẹo toan công kích tổn sợ hãi lòng tin, cũng coi như đảm bảo chất lượng số lắm mới mẻ không xẩy ra trở thành người thực vật, cũng ko trở nên kẻ bại óc, ấy tuy nhiên... Cô lại không hiểu biết nhiều tại vì sao bản thân ko thể rằng được, cứ thế nhận lấy không còn những sự khinh thường miệt cùng với sự hất hủi, hầu như thể nhằm khoác cho những người tao hà hiếp! Yên trắng tay mịn của Mộc Vân đủng đỉnh rãi xoa lấy gáy bản thân, nhắc cho tới chuyện nhức lòng lại khiến cho lệ rơi trở nên mặt hàng. Nhưng tuy nhiên, sở hữu khóc nhiều hơn thế chuồn nữa thì cũng không tồn tại ai tiếc thương, vậy sở hữu quyền lợi gì chứ? Chấn chỉnh xúc cảm kết thúc, Mộc Vân vệ sinh nước đôi mắt bên trên khóe mi, nạm lấy cây cây viết kề bên tráng lệ và trang nghiêm ký nhập tờ đơn ly thơm. Từ phía trên về sau, cô với ngôi nhà chúng ta Diệp không hề côn trùng tương quan nào là nữa. "Yo, tôi còn tưởng là ai chứ?" Mộc Vân đang được quyết định rời ngoài ngôi nhà chúng ta Diệp, khi tiếp cận hiên chạy dài lại đụng chạm nên người bản thân không thích gặp gỡ nhất! Cô tao yêu thích Diệp Sâm, không chỉ có sở hữu xuất thân thiết cao quý mà còn phải được nuông chiều, dựa trên vị thế thì cao hơn nữa bạn dạng thân thiết cô nhiều. Mộc Vân bày rời khỏi chút sợ hãi, cô ham muốn nhanh gọn rời ngoài phía trên, nếu mà còn ở lại sẽ không còn tránh khỏi việc bị người này thực hiện khó khăn dễ dàng. Nhưng nào là ngờ, Tô Tiêu Tiêu kéo tay cô lại, hành vi ko hề nương tay chuyện cô đang được có bầu, cởi mồm ngoa ngoắt nói: "Sao tuy nhiên chuồn vội vã dữ vậy Mộc Vân, nhằm tôi rằng tiếp tục chứ. Cô rất có thể sinh sống cộng đồng với anh Diệp Sâm chẳng qua quýt đơn giản giành được dòng sản phẩm thân thiết phận ở trong nhà chúng ta Mộc thôi, tuy nhiên nào ngờ đâu cô thấp kém như thế, lại trở thành một kẻ câm chứ!" "Biến trở nên người câm thì thôi chuồn, lại còn ham muốn ở kề bên anh Diệp Sâm, mặt mày cô dày cho tới nhường nhịn nào là vậy hả." "Á!" Không biết lấy được mức độ lực kể từ đâu, Mộc Vân bỗng nhiên giãy nảy giụa hất được tay của Tô Tiêu Tiêu. Cô giờ đây mệt rũ rời lắm rồi, chỉ ham muốn nhanh gọn rời ngoài điểm này, bình phúc lợi an sinh nhị đứa bé nhỏ này rời khỏi thôi. Tô Tiêu Tiêu lửa giận dỗi bốc tận đầu, không hiểu biết nhiều con cái thiếu nữ khốn nàn ở trước mặt mày lại lấy dũng khí kể từ đâu tuy nhiên phản kháng bản thân như thế. "Mày qua quýt đây!" Tô Tiêu Tiêu đè chặt lấy bẫy vai của Mộc Vân người sử dụng mức độ xay nhập tường, cô tao còn kéo tay của những người cơ xay cô xoa tay lên điểm bụng đang được nhô rời khỏi của tớ. "Thứ thân thiết phận thấp nhát như mi còn ko xứng đáng nhằm xách giầy mang đến anh Diệp Sâm, càng ko xứng nhằm sinh con cái mang đến anh ấy! Cho mi ở kề bên anh ấy lâu như thế rồi, lẽ nào là mi còn ko thấy đầy đủ hoặc sao?" "Mày nhìn mang đến kỹ chuồn, nhập bụng của tao mới mẻ là người con thiên thần tuy nhiên anh Diệp Sâm mong đợi nhất, mi chẳng qua quýt đơn giản nhờ vào dung dịch mới mẻ có bầu được, sao lại ko biết điều cho tới vậy chứ!" Đúng vậy, nhìn biểu cảm của Diệp Sâm tuy nhiên coi, góc nhìn của anh ý khi nhìn Mộc Vân cứ như thể đang được nhìn gò rác rến nhơ bẩn vậy. Anh khiến cho cô sinh đứa bé nhỏ rời khỏi cũng đơn giản nể mặt mày của Mộc Thị, bao nhiêu năm vừa qua sinh sống cộng đồng mặc dù ko được xem như là lắng đọng tuy nhiên ít ra thì tôn trọng cho nhau, còn bạn dạng thân thiết cô so với Diệp Sâm được xem là loại nhiều ngày sinh tình kể từ lâu rồi. Không ngờ, anh đối đãi với cô... lại là... Mộc Vân vô vọng nhắm đôi mắt lại, tiếp tục khóc ko rời khỏi nước đôi mắt nữa rồi, tiếng uất ức chôn nhập lồng ngực nghẹn mà đến mức khiến cho người tao không thở được. Nhìn dáng vóc nhức nhối tương khắc khổ sở của Mộc Vân, Tô Tiêu Tiêu khẽ nhếch khóe môi mỉm cười nhạt nhẽo một giờ đồng hồ. Chung quy cũng chỉ là 1 trong con cái câm tuy nhiên thôi, sở hữu hung tợn rộng lớn một chút ít thì sở hữu ai tuy nhiên hiểu rằng chứ? "Á!" Nhân khi Mộc Vân đang được ngây người, Tô Tiêu Tiêu lấy dung dịch phá huỷ bầu dạng lỏng tiếp tục sẵn sàng từ xưa rời khỏi thô bạo đẩy nhập vào mồm của những người cơ, dốc toàn mức độ nhằm xay cô nuốt xuống! Tô Tiêu Tiêu. Mộc Vân trợn đôi mắt, khung người vùng vẫy kịch liệt, tâm tư đang được không ngừng nghỉ gào thét thương hiệu của những người đối lập. Nhưng cô ko cầu cứu vãn được, cô ko rằng được mà! Với mức độ lực của cô ý, làm thế nào rất có thể ví được với Tô Tiêu Tiêu chứ? Giãy dụa cũng đơn giản phí hoài công sức của con người của tớ tuy nhiên thôi. Thứ dung dịch cơ không tồn tại vị, tuy nhiên Mộc Vân lại cảm nhận thấy đắng chát cho tới cùng với. Chất lỏng ko rằng một tiếng được xối nhập vùng mồm, bởi phản xạ tâm sinh lý nên Mộc Vân cũng theo dõi bạn dạng năng nuốt xuống. Tác dụng của dung dịch phá huỷ bầu này rất rất thời gian nhanh, Mộc Vân chỉ thấy bụng bản thân quặn nhức một trận, ở thân thiết nhị chân sở hữu hóa học lỏng giá nóng bức chảy xuống. Còn Tô Tiêu Tiêu lại bạo dạn kéo Mộc Vân tiếp cận điểm mồm lan can, giẫm người cơ vòng xuống. Nơi này không tồn tại camera, người hùn việc ở mới đây tiếp tục sớm bị cô tao xua đuổi chuồn rồi, đúng là kêu trời trời ko thấu, kêu khu đất đất chẳng nghe, chứ huống hồ nước cô lại là 1 trong người câm, trong cả cầu cứu vãn cũng đều ko thể cởi mồm được. "Mày cứ yên lặng ổn định tại phần này chuồn, kiếp sau đầu bầu vào trong nhà nào là đảm bảo chất lượng chút!" Tô Tiêu Tiêu giễu cợt rằng, ko chút sợ hãi xoay người vệ sinh thật sạch dấu tích, tiếp sau đó rời chuồn, thậm chí là còn ko thèm nhìn lại trường hợp của Mộc Vân lấy một đợt. Đau! Đau thấu tim gan! Cho mặc dù là trong tâm địa hay những khung người đều nhức. Ý chí sống sót mạnh mẽ thực hiện Mộc Vân trở ngại trườn về phần bên trước, sắc mặt mày cô white bệch, những giọt mồ hôi lạnh lẽo bên trên trán vẫn không ngừng nghỉ tuôn xuống. Máu mủ nhập người cứ giành giật nhau bay ngoài khung người của Mộc Vân, toàn bộ cơ thể cô láo lếu loàn, cứ như 1 giây sau nữa thì tiếp tục ngất luôn luôn rời khỏi cơ. Lẽ nào là cô thiệt sự nên bị tiêu diệt tại phần này sao, cả đời này của cô ý nhấp nhô keo kiệt, nếu mà rất có thể tái hiện một đợt nữa... cô chắc chắn... Tách... Tách... "Nếu như ko nên sở hữu người hùn việc xem nhẹ trang bị nên quay trở lại lấy thì sẽ không còn phân phát hiện tại được chị Mộc Vân bị té bên dưới lan can nữa đó!",Vẻ mặt mày của Tô Tiêu Tiêu nóng bức sắng, ở hâu phương Diệp Sâm nhanh gọn tiếp cận, tiếc hận nói: "Anh rằng coi sao chị Mộc Vân lại ngu xuẩn như thế chứ, bạn dạng thân thiết thực hiện chuyện sai trái khoáy thì mặc dù bị anh Diệp Sâm trách cứ vài ba câu cũng đâu sở hữu gì quá đáng!" "Cũng ko xứng đáng mà đến mức nhức lòng rồi trượt chân trượt xuống lan can vậy chứ!" Tô Tiêu Tiêu thủ thỉ sặc mùi hương thảo mai khiến cho Diệp Sâm thông thoáng cau mi. Trong lòng anh lại sở hữu cảm hứng khó khăn mô tả ko rằng được trở nên tiếng. Trong chống phẫu thuật của sản khoa sáng sủa đèn, cũng ko biết lúc nào thì mới có thể sở hữu thông tin được. Diệp Sâm ngồi bên trên mặt hàng ghế ngóng phía bên ngoài, vẻ mặt mày tráng lệ và trang nghiêm ko biết đang được tâm trí điều gì. Cạch! thình lình, cửa ngõ được đẩy rời khỏi, bác bỏ sĩ vô nằm trong khẩn trương ra đi hỏi: "Ai là kẻ nhà đất của sản phụ?" Diệp Sâm rất rất điềm đạm ngước đầu lên, nhạt nhẽo giọng nói: "Tôi." Bác sĩ nghe sắp tới bèn fake tay dỡ khẩu trang y tế xuống, thở lâu năm đáp: "Thật nài lỗi, Cửa Hàng chúng tôi tiếp tục nỗ lực rất là rồi. Sản phụ rơi rụng rất nhiều huyết, khi mang lại tiếp tục trễ, đứa bé nhỏ nhập bụng cũng ko thể nào là giữ vị." "Một xác, tía mạng..."