Thành phố Y nhập đầu thu, khí hậu không khô thoáng giàn giụa sương loà, thỉnh phảng phất lại sở hữu chút mưa không dễ chịu, khiến cho người tao cảm nhận thấy đem chút bứt rứt nhập người.
Vào khi nửa tối, nhập một tòa nhà tại trung tâm thương nghiệp thành phố Hồ Chí Minh, có duy nhất một văn chống tại tầng số 8 là vẫn sáng sủa đèn, kể từ xa vời nom lại, nhượng bộ như vẫn tiếp tục thấy bóng hình một người to lớn đang được lặng lẽ đứng trước cửa ngõ kính nhập xuyên suốt.
Lúc này ngoài hành lang cửa số thời điểm này đang được tối.
nhìn nhập ánh sáng của đèn, nhập kính phản chiếu một bóng hình đẹp nhất trai hoang dại.
Bạn đang xem: cường thế đánh dấu
Cơ ngực vẫn còn đó lù mù kể từ lối viền cổ hở rời khỏi, đẹp nhất và quyến rũ ko thể miêu tả.
Tuy nhiên, loại có một không hai thời điểm này ko được hoàn hảo đó là một đôi bàn chân thon lâu năm đang được run rẩy rẩy ko thể khiên chế.
Sở Ngộ đùng một cái lưu giữ rời khỏi điều gì tê liệt, trong tim chợt nhíu ngươi lại, sau khoản thời gian dập tắt điếu dung dịch đang được cháy dở nhập tay, cậu nhặt cái áo khóa ngoài khoác nhập vội vàng xuống lầu.
Sau Lúc tách ngoài tòa ngôi nhà, một luồng dông lạnh lẽo coi láo nháo vài ba phân tử mưa ghé nhập mặt mày, thực hiện ẩm ướt nhẹ nhõm máy tóc xơ xác mặt mày tai, cậu gắt gỏng rung lắc đầu, lao trực tiếp nhập mùng mưa.
Chân cần của cậu run rẩy thế này, xe pháo ko lái được, đang được mogn mỏi bản thân hoàn toàn có thể ngăn lại được một cái taxoi trong thời gian ngày mưa dông thế này.
Ngay Lúc cậu vừa phải tiếp cận mặt mày lối, một con xe thể thao cơ hội tê liệt ko xa vời đột ngột bấm bé khiến cho Sở Ngộ giật thột, ấn định phanh mồm nguyền rủa thì cửa ngõ kính xe pháo hạ xuống, khuôn mặt mày anh tú hiền lành lành lặn xuất hiện, phản phản vào nhập mí đôi mắt, người nhập xe pháo mỉm cười phát biểu với cậu: " Cá nhỏ, lên xe pháo cút ".
" Chậc, yêu tinh xui quỷ khiến cho, về sau nằm trong cũng ko trốn được."
Sở Ngộ vốn liếng đang được đoán được nam giới nhân tiếp tục cho tới, tuy rằng rằng đem chút cực chẳng đã, tuy nhiên suy nghĩ hoàn thành ko vì thế dự ngay tắp lự lên xe pháo, mặc dù sao cũng chính là bác tài tự tại cho tới cửa ngõ và thời điểm này cậu đang được đặc biệt giá lòng mong muốn về ngôi nhà tức thì ngay tức thì.
Sau Lúc tạm dừng hoạt động xe pháo, Sở Ngộ ngay tức thì hạ giọng " hừ: nhằm lấp cút vẻ mặt mày xấu xí xí, đem tay sờ lên bâu áo dông, mới nhất nhìn thấy mìn quên đem bám theo điếu dung dịch.
Vì vậy, anh cúi xuống, lấy một vỏ hộp dung dịch lá ở ghế phụ, tháo dỡ rời khỏi, lấy một điếu rồi châm lửa tức thì ngay tức thì.
" Sao thời điểm hôm nay suy nghĩ thế này nhưng mà chải tóc lên rồi?" Người nam nhi ngồi bên trên ghế lái sắc mặt mày lộ vẻ bất cần thiết đời, hành động bất lịch sự và trang nhã của cậu nhượng bộ như ko khiến cho cho tất cả những người nam nhi tức giận dỗi, ngược lại còn thắt chão an toàn và tin cậy mang đến cậu, lại sở hữu giờ " cạch ".
Sau tê liệt, người nam nhi vén máy tóc lòa xòa mặt mày tai Sở Ngộ, quan hoài hỏi: " Cá nhỏ, chân vẫn còn đó nhức sao? Em đang được húp dung dịch rời nhức chưa?"
Trong cuộc chuyện trò, một mùi hương cam thông thoáng nhượng bộ như tràn ngập xung xung quanh chúng ta.
" Anh thu lại pheromones của anh ý cút, nó hôi bị tiêu diệt cút được, chủ yếu anh cũng ko ngửi được à?" Sở Ngộ nhăn mũi, gắt gỏng che chở về bàn tay của tôi.
" Còn nữa, tôi đang được phát biểu với anh từng nào chuyến rồi, chớ gọi tôi là cá nhỏ."
Người nam nhi lúng túng nom lòng bàn tay đang được treo lửng lơ bên trên ko, nhập đôi mắt hiện thị tia kì lạ tuy nhiên đơn giản thông thoáng qua chuyện, tiếp sau đó ngay tắp lự xoay người phát động xe pháo, ko phát biểu câu nói. này.
Chiếc xe pháo thể thao color xám bạc phóng cút nhập ngõ vắng tanh.
Xem thêm: bắc tống nhàn vương
trên lối đi một không khí nhập xe pháo yên lặng tĩnh cho tới buồn tẻ, tuy nhiên Sở Ngộ lại sở hữu ánh nhìn lãnh đạm, cậu nom chằm chằm nhập đèn lối phía bên ngoài, Lùi lại, lặng lẽ mút hút điếu dung dịch bên trên tay, khuôn mặt mày điển trai.
Nam nhân vẻ mặt mày ủ rũ nom trực tiếp về phái trước, ko chút lưu tình nói: " Cá nhỏ, em còn đang được suy nghĩ cho tới người tê liệt sao? Đã rộng lớn phụ thân năm rồi, em vẫn không bao giờ quên được hăn sao?"
Không biết vì sao, ngay lúc thắc mắc này vừa phải thốt rời khỏi, tương tự như một tia lửa đùng một cái rớt vào giàn thiêu khiến cho cậu sởn tóc gáy, Sở Ngộ nghiến răng mắng: " Lý Văn Nghiêu, thời điểm hôm nay anh lần tôi nhằm căn vặn đặc điểm này sao?"
Lý Văn Nghiêu mím môi ko biết vấn đáp ra làm sao, ko ngờ Sở Ngộ lại sở hữu phản xạ như vậy Lúc nói tới " người nam nhi " tê liệt.
Vẻ mặt mày Sở Ngộ lạnh lẽo lùng, cậu mỉm cười khẩy: " Anh luôn luôn lưu giữ rõ ràng một triệu tệ tôi mượn anh sao? Có chuyện gì, tôi tiếp tục gọi năng lượng điện tức thì, ngày mai sẽ sở hữu đứa ở tài chủ yếu gọi mang đến anh."
Lý Văn Nghiêu sững sờ, bên trên mặt mày cũng không tồn tại bộc lộ ra phía bên ngoài tuy nhiên giọng điệu ko lấp liếm đucợ vẻ hoảng sợ hãi, hắn bắt chặt vô lăng lái xe thở lâu năm nói: " Anh không tồn tại."
Vẻ mặt mày Sở Ngộ thay cho thay đổi, thô bạo đập tay nhập cửa ngõ xe: " Sao tôi lại quấy nhiễu anh vì vậy, ngừng xe pháo.
Tôi tự động trở về ngôi nhà."
Lý Văn Nghiêu rũ đôi mắt, đành cần thỏa hiệp: " Được rồi, anh sẽ không còn phát biểu nữa, trời đang được mưa và chân của em hiện giờ đang bị nhức, mặc dù em mong muốn, anh cũng ko mang đến em tự động trở về."
" Tôi ko quan hoài, anh cứ yên lặng tâm thả tôi xuống" Cậu lắc giật cơ mặt mày, trừng đôi mắt nom hắn: " Tôi thà tự động đi dạo về còn rộng lớn nghe câu nói. anh ở trên đây."
" Được rồi, chuyến sau anh sẽ không còn phát biểu câu nói. này, được rồi, anh sẽ tới ngôi nhà em sớm, anh cứ ngồi chặt chớ động đậy." Lý Văn Nghiêu bất lực mỉm mỉm cười, nỗ lực lấp lấp liếm đau xót trong tim, tuy nhiên đằm thắm thể lại sở hữu chút thắt lại.
Chiếc xe pháo thể thao kể từ từ lái nhập ga rời khỏi ngầm của một quần thể dân sinh sống thời thượng, xe pháo vừa phải tạm dừng, Sở Ngộ ngay tức thì xuất hiện xuống xe pháo, anh không thích ở lại với Lý Văn Nghiêu một ít.
Lý Văn Nghiêu xuống xe pháo xua đuổi bám theo.
"Anh đem em lên tê liệt."
Sở Ngộ liếc xéo Lý Văn Nghiêu, ko chút suy nghĩ ngợi ngay tắp lự cự tuyệt, "Không cần thiết, Thúi Thúi sợ hãi người kỳ lạ, thiệt ko tiện." Lý Văn Nghiêu im re một hồi, nhắm đôi mắt lại, mỉm cười nhạt: " Sở Ngộ, câu nói. phát biểu của em khi nào thì cũng khiến cho anh nhức lòng vì vậy."
"Nếu hiểu rằng thì rời xa rời khỏi." Sở Ngộ xua tay phát biểu hoàn thành, con quay cút ko thèm nom lại, chỉ nhằm lại một bóng sườn lưng lạnh lùng với Lý Văn Nghiêu.
Xem thêm: anh ấy yêu thế thân của tôi
Lý Văn Nghiêu nom bóng sườn lưng Sở Ngộ, trong tim đau xót, mặt mày người Sở Ngộ nhiều năm vì vậy, tuy nhiên hắn vẫn ko thể ví với những người đang được lấp lấp liếm trong tim Sở Ngộ.
Điều nực mỉm cười rộng lớn là phụ thân trong năm này, Sở Ngộ ko hề phanh lòng với anh, thậm chí còn ko một câu nói. nói đến người nam nhi miễn chống nói tới anh.
Trong cầu thang máy, Sở Ngộ nín thở ấn nút tầng, vòng đeo tay ôm ngực mắng Lý Văn Nghiêu trong tim, anh tao nhắc cho tới Tần Sở Thừa thương hiệu khốn tê liệt.
Sở Ngộ tức giận dỗi mà đến mức tim, gan lì, lá lách, phổi và thận đều nhức, cậu tao kéo cái băng đô bên trên tóc rời khỏi, rồi đưa năm ngón tay rời khỏi vén tóc nhị mặt mày rời khỏi sau đầu.
vẻ mặt mày, "Mẹ kiếp, Alpha thiệt sự không tồn tại việc tốt."
Nói rồi, Sở Ngộ cứng ngắc bước cho tới cửa ngõ, hít một tương đối thiệt thâm thúy, giơ tay ấn nhập khóa cửa ngõ, giờ khóa giòn rụm vang lên, cậu ngay tức thì đem vẻ mặt mày tươi tỉnh mỉm cười, xông nhập chống hét lớn: " Thúi Thúi, phụ thân về rồi, thời điểm hôm nay con cái đem nghe câu nói. dì không? "
Tuy nhiên, căn chống im re và không tồn tại ngẫu nhiên phản xạ này.
Với tâm linh của dã thú, Sở Ngộ ngay tức thì cảm biến được đem người nhập phòng tiếp khách..
Bình luận