điên cuồng chiếm hữu

Tri Vãn xách bám theo túi thiết bị lỉnh kỉnh bên trên tay, nhì vai trĩu nặng khiến cho toàn thân cô nàng nhỏ như chìm nhập vào dòng sản phẩm người sống động. Cô cởi Smartphone, coi dòng sản phẩm lời nhắn sáng sủa ni vẫn không được phúc âm. Lại không can tâm nhắn thêm 1 tin yêu nữa.

"Em về rồi! Anh hoàn toàn có thể cho tới đón em không?"

Bạn đang xem: điên cuồng chiếm hữu

Nhìn screen Smartphone chớp tắt, Tri Vãn thở lâu năm một khá. Cô nhét Smartphone nhập vào trong túi, thuận tiện mò mẫm một khu vực thoáng rộng đứng nhập.

Ký túc xá ĐH sớm đang được ngừng hoạt động, từng dòng sản phẩm người lễ mễ xách bám theo tư trang hành lý về căn nhà ngủ sầm uất. Tri Vãn cũng ko nước ngoài lệ. Cô cầm chặt túi thiết bị nhập tay, thẫn thờ coi những bàn sinh hoạt được người thân đem đón.

"Tri Vãn? Là cậu sao?" Cô gái cạnh bên đùng một cái vỗ vai Tri Vãn, cô ngay lập tức bám theo quán tính chủ quan coi lịch sự, "Đúng là cậu rồi! Cậu đang được ngóng người thân cho tới sao?"

Người tiến thủ cho tới bắt chuyện với cô là Liễu Tuyết Nhu - đứa bạn nằm trong chống trọ tại trường. Tri Vãn ko đậm ko nhạt nhẽo ngay lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Liễu Tuyết Nhu ko trông thấy vóc dáng giá tiền nhạt nhẽo của Tri Vãn, hạnh phúc tiếp lời: "Muộn vậy rồi người thân cậu vẫn chưa tới sao? Có cần thiết bản thân gọi năng lượng điện canh ty không?"

Nhìn vẻ mặt mày vồn vã của Liễu Tuyết Nhu, Tri Vãn nhếch môi cười cợt giá tiền. Cả một học tập kỳ ko phát biểu cùng nhau được bao nhiêu câu, người này sẽ không thể nào là đùng một cái đảm bảo chất lượng bụng như thế.

"Không cần thiết đâu, tôi đang được gọi năng lượng điện mang đến anh trai rồi. Lát nữa anh ấy tiếp tục cho tới." Tri Vãn phát biểu đoạn lại liếc coi Smartphone bên trên tay, screen rỗng láng minh chứng người cơ còn ko liếc đôi mắt cho tới lời nhắn của cô ấy.

Liễu Tuyết Nhu nghe vậy trầm trồ khá kinh ngạc, tức thì ngay tức khắc chất vấn lại Tri Vãn: "Là loại đứa ở screen máy tính của cậu chính không? Không ngờ anh trai cậu lại đẹp mắt trai như vậy?"

Nói đoạn câu cơ Liễu Tuyết Nhu mới nhất ý thức được tôi vừa lỡ lời nói, cô tớ chỉ đành cười cợt gượng gập mang đến qua quýt chuyện: "Mình van nài lỗi, Tri Vãn. Hôm cơ khi cậu cởi máy tính, bản thân đem coi qua quýt một chút…"

Tri Vãn không thích kế tiếp mẩu truyện với những người này, cô mỉm cười cợt thiệt nhẹ nhàng đáp lại. Giữa nhì người xuất hiện nay một không khí ngượng nghịu, không người nào phát biểu với ai câu nào là.

Liễu Tuyết Nhu cũng cảm nhận thấy bạn dạng thân mật ko được mừng đón, cô tớ hậm hực liếc xéo Tri Vãn hồi lâu. Vốn mong muốn tạo ra hảo cảm đảm bảo chất lượng đẹp mắt nhằm nhờ Tri Vãn canh ty sửa đổi bài xích luyện ngủ sầm uất của tôi. Nhưng ngờ đâu lại bị bơ đẹp mắt.

May sao xe hơi cá nhân của mái ấm gia đình xuất hiện nay kịp khi, Liễu Tuyết Nhu ngay tức khắc lên xe pháo. Cô ngoái lại coi Tri Vãn, khuôn mặt mày vênh lên, chứa chấp cao giọng: "Mình chuồn trước nhé, cậu cứ kể từ từ đợi người thân."

Tri Vãn ko buồn liếc coi Liễu Tuyết Nhu, cô cởi Smartphone lên ngay lập tức thấy được lời nhắn của Lâm Duệ.

"Vẫn đang được ở ngôi trường à? Công ty đem việc đột xuất nên tôi ko cho tới đón em được. Em tự động bắt xe pháo về nhé!"

Dù đang được biết trước thành phẩm tuy nhiên khi tận đôi mắt tận mắt chứng kiến, Tri Vãn ko ngoài đem chút đau xót. Khoé đôi mắt khá cay, xa lánh tức mím chặt môi ko nhằm bạn dạng thân mật vạc rời khỏi giờ nấc.

Cô coi dòng sản phẩm lời nhắn hồi lâu, ko biết nên nhắn lại như nào là. Cuối nằm trong chỉ nhằm lại một chữ "vâng" rồi tắt Smartphone.

Người ở đầu thừng mặt mày cơ ko mang đến cô thời cơ trốn rời. Tri Vãn vừa vặn mới nhất gửi chuồn lời nhắn đang được ngay tức khắc sẽ có được cuộc gọi của Lâm Duệ. Cô hốt hoảng vội vã ấn nút nghe.

"Nhóc con cái." Chất giọng khàn khàn, hấp dẫn quánh quánh của con trai vang lên. Trái tim Tri Vãn như hẫng chuồn một nhịp, cô máu mê luyến lắng tai từng giờ thở túc tắc của Lâm Duệ mặt mày cơ đầu thừng, "Giận tôi à? Sao ko phát biểu chuyện?"

Bấy giờ cô mới nhất trả hồn, vội vã vấn đáp anh. Chẳng biết đang được bao lâu Tri Vãn không được nghe tiếng nói của Lâm Duệ. Một tháng? Hai tháng? Với cô tuy nhiên phát biểu, từng ấy thời hạn như bị tiêu diệt chuồn sinh sống lại.

Xem thêm: khi chủ tịch không yêu nữ chính

"Tôi bảo Tiểu Tùng cho tới đón em rồi, em ngoan ngoãn ngoãn đứng yên lặng đấy mang đến tôi." Lâm Duệ hạ thấp giọng, nhập lời nói đều là vẻ yêu thương chiều.

"Anh nốc rượu sao?" Tri Vãn tinh anh ý ngay tức khắc vạc hình thành.

"Một chút, tuy nhiên ko say." Lâm Duệ đem tay day nhẹ nhàng ấn lối, cả khuôn mặt mày đều là vẻ mệt rũ rời.

Hắn vừa vặn chuồn xã phó về mới nhất nhằm ý cho tới lời nhắn của cô ấy. Nhìn rời khỏi ngoài thiên nhiên đang được sâm sẩm tối, Lâm Duệ khẽ nhíu mi. Không biết trời xui khu đất khiến cho thế nào là tuy nhiên hắn lại bảo cô tự động bắt xa xôi về.

Nghĩ cho tới vóc dáng cô nhóc khi nhận lời nhắn của hắn hẳn là rất rất tủi thân mật, Lâm Duệ khẽ nhấp lên xuống đầu vội vã gọi mang đến trợ lý. Hắn chợt lưu giữ rời khỏi, kể từ khi nhập học tập cho tới giờ, bạn dạng thân mật đang được bỏ bễ cô rất nhiều.

"Em cứ ngóng một chút ít, Tiểu Tùng tiếp tục đem em cho tới khu vực tôi."

"Không nên về căn nhà sao?" Tri Vãn tròn trặn đôi mắt kinh ngạc.

Nhà tuy nhiên cô nói đến việc là tòa nhà cô với anh đang được cộng đồng sinh sống sáu năm. Ngay kể từ khoảnh xung khắc Lâm Duệ bế bên trên tay cô nhóc gầy nhom gầy yếu, rách nát rưới, Tri Vãn đã nhận được lăm le anh đó là nhà đất của cô.

Huống hồ nước anh từng nói:

"Nhóc con! Đi bám theo tôi, tôi tiếp tục mang đến em một ngôi nhà!"

"Nhóc con! Đi bám theo tôi, tôi tiếp tục mang đến em một ngôi nhà!"

"Nhóc con! Đi bám theo tôi, tôi tiếp tục mang đến em một ngôi nhà!"

Câu phát biểu ấy đang được xung khắc sâu sắc nhập vào tâm trí Tri Vãn xuyên suốt sáu năm. Từ một cô nhóc 12 tuổi hạc cho tới giờ đây đang được sát 19. Lâm Duệ vẫn luôn luôn là nơi dựa mang đến cô, là độ sáng tuy nhiên cô chỉ hoàn toàn có thể trộm ngắm nhìn và thưởng thức.

"Ừm." Lâm Duệ chây lười biếng vấn đáp, hắn ở vật xuống chóng rộng lớn coi ra phía bên ngoài hành lang cửa số. Không biết nghĩ về cho tới vật gì tuy nhiên khóe mồm nhếch lên giàn giụa yêu thích, "Tôi đang được ở hotel, kể từ bên trên cao coi xuống tương đối tốt."

"Hình như…" Anh kéo dãn lời nói, khá thở nam tính mạnh mẽ phả nhập vào Smartphone khiến cho lỗ tai Tri Vãn bại liệt đần độn, "Chúng tớ ko thực hiện ở hotel bao giờ?"

Tri Vãn nghe anh phát biểu vậy, cả khuôn mặt mày đỏ ối bừng. Người này khi nào thì cũng tỉnh bơ tâm sự những lời nói khiến cho người nghe nên mặt mày đỏ ối tim đập như thế.

"Đùa em thôi, Tiểu Tùng sắp tới đây rồi, tôi cụp máy trước đó."

Xem thêm: kiêu ngạo vu triết

Nói đoạn, Lâm Duệ ngay tức khắc cụp Smartphone. Tri Vãn cầm chặt địa hình nhập tay, thẫn thờ coi rời khỏi quang cảnh phía bên ngoài. Tuyết rơi từng khi một rộng lớn, cô khẽ đem tay rời khỏi cảm biến loại giá tiền hạn chế domain authority hạn chế thịt.

Ở một góc tối, Tri Vãn lặng lẽ cởi vali. Cô coi nhìn hình hình họa chàng trai đem nụ cười cợt êm ấm bên trên screen, đem tay vuốt ve sầu giàn giụa lưu luyến, rồi như không can tâm ấn vào một trong những hình hình họa không giống. Màn hình máy tính lại đem sang 1 hình nền không giống.

Bức hình họa cơ cũng như tình thương yêu của cô ấy vậy, chỉ dám tại phần không tồn tại anh, lặng lẽ nảy búp.