Mộ Dung Lệ vẫn còn đó ghi nhớ mãi, hôm ấy trời sụp đổ mưa vô cùng to lớn.
——————————————————
Bạn đang xem: đông phong ác
Trời còn ko sáng sủa, Mộ Dung Lệ vẫn còn đó đang được phía trên nệm ôm Hương Hương ngủ, chợt nghe thấy giờ đồng hồ bước đi liên tục. Tiếng thở hào hển cùng theo với giờ đồng hồ đập cửa ngõ vang lên nằm trong lúc: "Bẩm Vương gia, mặt mũi Tấn Dương trở thành xẩy ra chuyện".
"Có chuyện gì?", Mộ Dung Lệ nhẹ dịu bước xuống nệm xuất hiện, còn luôn luôn nhớ vén lại chăn mang đến Hương Hương.
Người đứng ngoài cửa ngõ là thị vệ nhập cung, khuôn mặt mũi hắn lợt lạt, đôi mắt hằn tơ huyết, thay đổi trở ngại, hẳn là giục ngựa chạy liên tục kể từ Tấn Dương trở thành cho tới đây: "Bẩm Vương gia, Điện hạ truyền ngài về Tấn Dương trở thành vội vàng, Thái hậu...Thái hậu...".
Mộ Dung Lệ nghe thấy nhị chữ Thái hậu thì tỉnh cả ngủ: "Thái hậu ư? Thái hậu sở hữu chuyện gì?"
Tên thị vệ ngắc ngứ mãi cũng hé được lời: "Thưa, Thái hậu bệnh trở nặng, Yến Vương hoảng hốt thời hạn không thể nhiều nữa".
Mộ Dung Lệ tự nhiên cảm nhận thấy trống trải trống rỗng, ko biết cần thao diễn mô tả xúc cảm giờ đây ra sao, may phổ biến đốc giục của thương hiệu thị vệ hắn mới nhất trí tuệ được phía trên ko cần là mơ.
Mộ Dung Lệ hấp tấp vàng sẵn sàng tư trang hành lý rồi tách cút ngay lập tức, cũng ko kịp rằng với Hương Hương một câu này, toàn bộ từng chuyện đều tự Quản Giác báo lại.
Sáng hôm ấy Hương Hương cũng bận đầu tắt mặt mũi tối, một phía nường sẵn sàng tư trang hành lý nhằm về Tấn Dương trở thành, một phía nhắn thăm dò nhũ khuôn mẫu chở che bao nhiêu đứa nhỏ. Mộ Dung Lệ đi ra cút vội vàng, cũng ko nhắn lại là sở hữu cần thiết nường trở lại ko, tuy nhiên nường vẫn quyết về một chuyến. Những khi thế này, đạt thêm đứa ở kề bên Mộ Dung Lệ, vẫn rộng lớn.
Mộ Dung Lệ phi ngựa ngày cút tối nghỉ ngơi, thay cho ngựa xuyên suốt đoạn đường lâu năm, sau cùng cần nửa mon mới nhất cho tới điểm. Cũng chẳng kịp sẵn sàng gì, từ đầu đến chân chan chứa thân thiết bụi bờ ngay lập tức tiến thủ cung.
Lúc hắn cho tới Chương Văn năng lượng điện, thái nó đang được bắt mạch mang đến Thái hậu, Yến Vương Mộ Dung Bác và Hoàng hậu Tô Tinh đang dần đứng kề bên. Yến Vương thấy Mộ Dung Lệ thì gật đầu tỏ ko cần thiết hành lễ, tiếp sau đó nhắn thăm dò thái nó vài ba câu rồi mang đi Mộ Dung Lệ ra bên ngoài.
"Người giờ sao rồi?", Mộ Dung Lệ rằng. Ngữ khí tưởng chừng ko biểu lộ xúc cảm gì, tuy nhiên Yến vương vãi thấy tay hắn đang được bắt chặt trở thành quyền, còn tương đối run rẩy run rẩy.
"Có lẽ khó khăn qua quýt được, tao gọi đệ về nhằm đệ sẵn sàng một chút", Yến vương vãi thở lâu năm.
Con người tao, sinh lão dịch tử, là chuyện ko thể tránh khỏi, cũng chính là chuyện ko thể sẵn sàng trước được.
Mộ Dung Lệ ko rằng ko rằng, xải bước, nhằm mục đích phía Chương Văn năng lượng điện nhưng mà cút, Yến vương vãi trở ngại lắm mới nhất giữ vị hắn, lấy thân thiết phận trưởng bối nhắn thăm dò hắn một chút: "Về nghỉ dưỡng cút, còn ko xem xét lại phiên bản thân thiết bản thân dơ dáy như vậy nào? Tại phía trên luôn luôn sở hữu thái nó túc trực, khi này khuôn mẫu hậu tỉnh, tao tiếp tục mang đến gọi, cút đi".
Xem thêm: đọc truyện miễn phí
Đi một lối kể từ Bình Độ quan liêu về phía trên, Mộ Dung Lệ cũng chẳng cảm nhận thấy mệt rũ rời, chỉ thấy trong tâm địa như sở hữu hàng ngàn con cái con kiến cắm, tuy nhiên cũng không thích làm phiền giấc mộng của Thái hậu, hắn bèn tắm cọ thay cho đồ vật rồi chợp đôi mắt một lúc.
Thư thái hậu vẫn miên man nhập giấc mộng, thường ngày bà chỉ tỉnh lại được khoảng tầm một canh giờ. Lúc bà tỉnh lại, tiếp tục thấy người con nhiều ngày ko gặp gỡ đang được ngồi bên trên ghế trầm bản thân nhập không gian.
Đứa nhỏ này, một tay bà nuôi nấng tám năm, rằng không tồn tại tình thân là giả dối, có lẽ rằng ngoài người con ruột thì sở hữu từng hắn là ko thực hiện trái khoáy ý bà.
"Lệ nhi...", giờ đồng hồ thều thào vạc đi ra kể từ bên trên nệm thực hiện Mộ Dung Lệ thức tỉnh. Hắn hấp tấp vàng tiếp cận mặt mũi nệm dịch, nửa ngồi nửa quỳ, run rẩy run đem tay bắt lấy đôi bàn tay gầy guộc guộc bại liệt.
Thư Thái hậu nom khuôn mặt mũi hắn một lượt, như ham muốn xung khắc thâm thúy khuôn mặt này nhập vào trí ghi nhớ, bà cảm biến lấy được lòng bàn tay hắn chan chứa những giọt mồ hôi.
Thư thái hậu vỗ nhẹ nhàng lên tay hắn rồi nói:"Về rồi thì tốt".
Thư Thái hậu rằng kết thúc thì nở một nụ cười cợt, mặc dù có đang được té dịch tuy nhiên sắc đẹp của bà được gia hạn rất tuyệt, cho dù sao cả đời cẩm nó ngọc thực, bà cũng trước đó chưa từng cần động tay động chân thực hiện bất kể việc việc nặng này.
Vài ngày tiếp sau đó, nhập những canh giờ rất ít nhưng mà trí tuệ sáng suốt, bà đều nỗ lực rỉ tai với Mộ Dung Lệ, rất nhiều lần song môi bà run rẩy run như đựng giấu quanh tâm sự, ham muốn rằng rồi lại thôi.
Lúc Hương Hương cho tới Tấn Dương trở thành, cũng chính là tứ ngày tiếp sau đó. Hương Hương cũng ko báo mang đến Mộ Dung Lệ nên khi thấy thái giám thông tin, Mộ Dung Lệ sở hữu chút không thể tinh được. Hắn đem nường nhập thăm hỏi Thái hậu, giành thủ chút thời hạn rất ít nhưng mà bà còn còn sót lại vùng nhân gian ngoan.
Thư Thái hậu vẫn đang được phía trên nệm, Hương Hương nhẹ dịu ngồi xuống kề bên, vén lại chăn mang đến bà. Động tác của nường thực ôn nhu, cũng thực nhẹ nhàng tuy nhiên ko biết vì như thế lẽ gì, vẫn thức tỉnh Thái hậu đang được nhập giấc mộng say.
Thư Thái hậu cả đời trôi qua quýt cũng rất được coi như yên lặng ổn định, sóng bão cho tới với bà, cho dù rộng lớn hoặc nhỏ bà vẫn quyết tâm kháng nâng. Ấy vậy nhưng mà nhập khoảng thời gian rất ngắn cuối đời, tái ngộ Hương Hương, bà lại rơm rớm nước đôi mắt, song môi run rẩy rẩy ko trở thành giờ đồng hồ. Những giọt nước đôi mắt rơi bên trên gò má bà, ngấm đẫm cả cái gối, Hương Hương giật thột, hấp tấp lấy khăn tay vệ sinh sạch sẽ nước đôi mắt của bà.
Thư thái hậu nửa tỉnh nửa chết mệt, bà như bị dòng sản phẩm thời hạn vần qua quýt vần lại, những chuyện tránh việc ghi nhớ, lại như thuỷ triều tràn về khiến cho lòng bà quặn nhức. Thư thái hậu, có lẽ rằng bà tiếp tục sử dụng toàn bộ mức độ lực còn sót lại, bắt thiệt chặt đôi bàn tay của Hương Hương, trở ngại nhưng mà đựng giờ đồng hồ nói: "Chuyện năm bại liệt...năm bại liệt...là tao sở hữu lỗi với con". Là tao sở hữu lỗi với Huyên Huyên, tuy nhiên tao cũng không thể cơ hội này không giống, liệu con cái buông bỏ mang đến tao, đạt được không?
Đôi tay bắt chặt tay của Hương Hương dần dần thả lỏng. Hôm ấy bà cút không tồn tại nhức nhối gì nhiều, người ham muốn gặp gỡ thì tiếp tục gặp gỡ, tiếng ham muốn rằng đã và đang rằng, dòng sản phẩm tua trong tâm địa nhiều năm vừa qua, cũng coi như được nhổ đi ra.
Quốc tang của Thái hậu ra mắt nhập tía ngày, ngày sau cùng, trời sụp đổ mưa, cả Tấn Dương trở thành chìm ngập trong tối tăm, mưa vân bão vũ.
Mộ Dung Lệ nhị tay bắt trở thành quyền, đứng nom Chương Văn năng lượng điện nhập mùng mưa white xoá. Mưa rơi bên trên người thực hiện ướt đầm tang phục của hắn, tuy nhiên hắn cũng chẳng quan hoài. Hắn cứ nom mãi nom mãi, giờ đồng hồ gõ mõ tụng kinh không xa lạ vang lên nhập không khí tĩnh mịch. Hồi ức từng đợt kéo hắn quay trở lại trong những năm mon xưa cũ, giờ đồng hồ của những người ấy lại văng vọng mặt mũi tai: "Xin người tình tát độ trì mang đến Lệ nhi của con cái bình an quay trở lại...".
Mưa ngày càng to lớn, xối trực tiếp nhập đôi mắt khiến cho hai con mắt Mộ Dung Lệ đỏ chót ngầu, cũng chẳng biết nước mưa hoặc nước đôi mắt, cứ rơi mãi bên trên gò má.
Xem thêm: ta dựa vào bán manh để thăng cấp
Chợt, một giã dù dầu màu xanh lá cây lục, mộc góc váy tang đem hắn quay về thực tế. Mộ Dung Lệ cúi xuống nom người đàn bà đang được lấp dù cho bản thân, nường ôn nhu đem bàn tay êm ấm chạm nhập gò má hắn: "Vương gia, cút thôi, tất cả chúng ta về nhà".
Lúc còn nhỏ, chỉ mất Chương Văn năng lượng điện làm cho Mộ Dung Lệ sở hữu xúc cảm như ở "nhà", tuy nhiên kể từ Khi gặp gỡ nữ giới nhân này, nằm trong nường cộng đồng sinh sống, sinh con cái đẻ dòng sản phẩm, hắn rốt cuộc cũng thiệt tâm nắm chắc một chữ "nhà" là ra sao.
Mộ Dung Lệ kéo nường ôm nhập l*иg ngực, cũng khoác kệ việc thực hiện ướt sũng xiêm nó của nường, thời điểm hiện nay hắn tham lam lam tương đối lạnh lẽo kể từ nường. Đôi môi lợt lạt, rét mướt toát của hắn kể từ từ hít lên trán nường một chiếc, giọng hắn khàn khàn: "Ừ, về căn nhà thôi".
Bình luận