Editor: Sinqua/ Beta: Phi Phi
“Phải nhằm người tao cho tới chào test coi đã”.
Bạn đang xem: em chi minh anh nuong chieu
Giọng thưa nhẹ dịu, xen láo nháo chút ngạo nghễ hờ hững.
Trên boong tàu tràn ngập giờ mỉm cười thưa, tuy vậy câu đó lại lọt trực tiếp vô tai anh.
Lương Yến Tân đang được cúi đầu sửa ống ống tay áo, nghe hoàn thành điều này anh bèn ngước đôi mắt nhìn sang trọng.
Tấm sườn lưng trần Trắng nõn, xương quai xanh rì và rãnh sườn lưng hiện thị lên rõ nét, xinh đẹp nhất long lanh.
Ôn Thư Du một tay chống cằm, sau thời điểm thưa hoàn thành tuy nhiên thấy không người nào đáp lại thì cô khó khăn hiểu ngước mặt mày lên nhìn.
Vẻ mặt mày Dụ Sở ngồi đối lập cứng đờ, vội vàng vàng nháy đôi mắt với cô.
Ôn Thư Du ngẩn đi ra, trong tâm trào lên linh giác chẳng lành lặn.
Cô chợt ngồi ngay ngắn lên, vứt cánh tay đang được chống cằm xuống, câu “Sao vậy” còn còn chưa kịp thốt đi ra, hâu phương tự nhiên vang lên nhị chữ “Lương thiếu”.
Lương thiếu… người được kính cẩn tưng bốc gọi là “Lương thiếu” ở Đình Thành thì còn ai vô trên đây nữa?
“Ừm”. Giọng thưa trầm thấp lênh láng thú vị ko hề xa cách kỳ lạ, đáp lại một chữ hững hờ kiêu ngạo.
Ôn Thư Du chợt rùng bản thân, không thay đổi thế ko hề ngoảnh đầu lại, tuy nhiên người nam nhi đang được đựng bước lướt sang trọng người cô, khi nghe người kề bên thủ thỉ tiện thể cụp đôi mắt lườm cô một chiếc.
Giống như đang được rơi rụng kiên trì nghe người kề bên thủ thỉ vậy nên anh bèn dời tầm đôi mắt lơ đãng nhìn xung quanh, tuy nhiên cô lại luôn luôn cảm nhận thấy góc nhìn anh còn tồn tại ý gì khác…
Ôn Thư Du hít sâu sắc một tương đối, ngượng ngùng siết chặt ngón tay.
Vừa rồi cô cũng chỉ chợt nổi hứng nên buột mồm tâm sự thôi, sao đúng khi lại bị người vô cuộc nghe thấy chứ, thực sự xui vượt lên trước cút rơi rụng.
Đợi anh ra đi, Dụ Sở như được xá tội bèn thở phào nhẹ nhàng nhõm: “Trời ơi, sao thời điểm hôm nay lại đen sạm vậy, đúng khi tất cả chúng ta một vừa hai phải nhắc là kẻ cho tới liền”.
“Đúng vậy”. Một người không giống khổ cực hùa theo: “Thư Du, một vừa hai phải rồi cậu thưa thời gian nhanh như thế, ko mang lại chúng ta đem thời cơ ngăn cậu lại”.
“Các cậu kinh sợ gì chứ, người thưa câu này là bản thân mà?”. Ôn Thư Du cụ ly rượu, khẽ ho một giờ, vẻ mặt mày quay về thông thường ngước đôi mắt lên nói: “Nhưng cũng ko có gì cả, vốn liếng dĩ đơn giản đùa thôi tuy nhiên, lẽ nào là anh ấy còn tưởng thiệt hả?”
“Quan hệ của nhị anh trai cậu và anh tao rất hay, đương nhiên cậu ko thấy kinh sợ rồi”.
“Nhưng bản thân hãy nhờ rằng tuồng như cậu và Lương thiếu thốn từng nhảy công cộng cùng nhau một bài xích đúng không nào Thư Du?”.
“Thật hả? Lúc nào là vậy?”.
“Tiệc sinh nhật của chú ấy Ôn bao nhiêu năm vừa qua đó! Thư Du, đó là phiên trước lúc cậu đi ra quốc tế ấy”.
“Ồ, phiên tê liệt à”. Ôn Thư Du vờ vĩnh như chợt ghi nhớ đi ra bèn gật đầu: “Mình nhớ”.
Cô thản nhiên mỉm cười.
Sao cô lại ko ghi nhớ được chứ.
“Chưa từng nghe Lương thiếu thốn nhảy với ai vô buổi tiệc đó”. Dụ Sở kêu ca thở: “Mình tuy nhiên biết thì khi này đã cút test coi sao rồi”.
Các các bạn không giống đều nhảy mỉm cười khanh khách hàng thưa tiếp: “Vậy kinh sợ là cậu nên đem nhị anh trai đảm bảo chất lượng như thế vừa mới được đó”.
Trong lòng Ôn Thư Du bỗng nhiên thấy u sầu.
Cho cho dù chúng ta chỉ vô tình tâm sự tuy nhiên lại đâm từng nhát vô khu vực nhức của cô ý, cho dù là những ký ức ko đảm bảo chất lượng đẹp nhất tê liệt, hay những vì như thế được nhắc nhở nhờ đem nhị anh trai nên anh mới nhất ăn ở đảm bảo chất lượng với cô như thế, khiến cho cô tự động nghĩ về người tao mến bản thân.
Cô vẫn đem vẻ mặt mày như thông thường kế tiếp truyện trò song tía câu, tiếp sau đó cô lần cớ vực dậy bước về phía vùng thuyền, cút được nửa đàng lại bị Tống Gia Ninh một vừa hai phải nhảy hoàn thành một bài xích ngăn lại.
“Miên Miên!”.
Cánh tay tự nhiên bị tích lại, Ôn Thư Du giật thột, tảo người mỉm mỉm cười hỏi: “Gia Ninh? Cậu ko nhảy nữa à?”.
“Hơi mệt nhọc rồi, nghỉ ngơi một lát”. Tống Gia Ninh thưa hoàn thành, tiến bộ lại ngay sát cô rồi lảng sang trọng chuyện khác: “Vừa nãy bản thân trông thấy rồi, Lương Yến Tân cũng cho tới trên đây hả?”.
Ôn Thư Du mím môi “Ừm” một giờ.
“Mình còn trông thấy anh tao cút lướt qua chuyện khu vực cậu một vừa hai phải ngồi đó”. Tống Gia Ninh chợt ghi nhớ lại: “Cảm giác rất khác trước đó lắm”.
Nói hoàn thành cô ấy nhảy mỉm cười, lênh láng ngụ ý nói: “Này, Miên Miên, bản thân ghi nhớ cậu thưa lúc này cậu mến nam nhi trầm tính chững chàng..”.
Phần sót lại ko tâm sự tuy nhiên lại càng đem ý tứ sâu sắc xa cách rộng lớn.
“Đúng vậy, mang lại nên”. Ôn Thư Du vờ vịt mỉm mỉm cười, fake tay chọc vô eo Tống Gia Ninh: “Cậu mong muốn thưa gì?”.
Không ai trả giá chỉ nhị phiên mang lại và một sai lầm không mong muốn, không chỉ có vậy cô còn té một vố thiệt nhức.
Ôn Thư Du đặc biệt mong muốn sử dụng điều thưa và hành vi của tôi nhằm biểu diễn miêu tả rằng “Em đặc biệt ăn năn hận vì như thế Khi xưa đang được mến anh và thực hiện những chuyện thiệt ngốc nghếch, lúc này em đang được kể từ vứt trọn vẹn rồi”.
Tuy tức thì kể từ khi đầu người nam nhi đang được khinh thường tình thân của cô ý và ko hề nhằm ý những chuyện này, tuy nhiên cô nên thể hiện tại những tâm lý này đi ra, còn nếu như không thì luôn luôn cảm nhận thấy bị yếu đuối thế rộng lớn, đặc biệt tiêu cực và ko tiến bộ cỗ gì cả.
Tống Gia Ninh kinh sợ nhột, bị Ôn Thư Du chọc lét như thế khiến cho cô ấy tức tốc xin xỏ tha: “Mình chỉ lỡ mồm tâm sự thôi, ko thưa nữa ko thưa nữa!”.
Hai người gọi bồi bàn cho tới xối mang lại chúng ta nhị ly rượu, tiếp sau đó bồi bàn còn đem nhị chai rượu chát đến: “Cô Ôn, cô Tống, đó là rượu Ôn thiếu thốn nhắn gửi, anh ấy thưa tu rượu chát khó khăn say, tuy nhiên rất tốt không nên tu nhiều quá”.
Khó say…
Tống Gia Ninh khẽ ho một giờ, vẻ mặt mày bất biến fake tay về phía khay rượu.
…
Thi Tình đứng rời ra hồ bơi và dòng sản phẩm người hỗ tương bên trên boong tàu quan sát về phía nhị bóng người đang được tựa vô lan can thủ thỉ.
Nụ mỉm cười tê liệt y như năm năm vừa qua, đặc biệt chướng đôi mắt.
Những đứa ở trên đây ai tuy nhiên chẳng sinh đi ra đang được ngậm thìa vàng, cũng chính vì gia tộc của Ôn Thư Du hàng đầu vô giới, vì vậy đương nhiên Ôn Thư Du cũng áp hòn đảo cô tao về từng mặt mày.
Nhưng bạn dạng thân ái cô tao cho dù bắt được nhược điểm với sơ hở của đối phương cũng không đủ can đảm cút rêu rao vì như thế bị rình rập đe dọa.
Thi Tình ngán ghét bỏ nhìn sang trọng nơi khác, vô tầm đôi mắt tự nhiên lại xuất hiện tại một bóng người, nhị đôi mắt cô tao bừng sáng sủa, góc nhìn dần dần hiện thị lên vẻ si ham.
Cậu gia chủ chúng ta Lương…
Nếu hoàn toàn có thể lọt được vào đôi mắt xanh rì của anh ý thì đảm bảo chất lượng biết bao nhiêu. Vừa nghĩ về cho tới Ôn Thư Du sẽ sở hữu phản xạ thế nào là, cô tao chợt thấy hể hả trong tâm.
Nhớ cho tới điều nhắn gửi của cha mẹ, cô tao chần chờ một ít, tiếp sau đó lấy không còn mạnh mẽ đựng bước tiến về bên kia.
Mọi người đều kinh sợ quánh và ngần ngại không đủ can đảm cho tới bắt chuyện với Lương Yến Tân, tuy nhiên lỡ như cô tao hoàn toàn có thể thành công xuất sắc thì sao?
Bên cạnh người nam nhi mức độ lâu năm vai rộng lớn đem thật nhiều khuôn mặt phỉnh hót lấy lòng vây xung quanh, trở ngại lắm mới nhất đợi đến thời điểm không tồn tại ai kề bên, Thi Tình vội vàng vàng bước tới ngay sát.
Người nam nhi cụp đôi mắt xuống, ngón tay vui đùa bao dung dịch lá, hững hờ tương tự ko nhằm ý kề bên đem người, cũng chẳng thèm nhìn lấy một chiếc.
“Lương thiếu”. Cô tao kìm nén sự lắc động và hồi vỏ hộp, nỗ lực điềm đạm vén tóc mai, lòi ra những đàng đường nét đầy đủ và bờ vai được xung quanh vày cái váy đỏ au hở vai.
Tuy người nam nhi ko vấn đáp tuy nhiên cũng ko kể từ chối hoặc vứt đi, Thi Tình tấn công bạt mạng bước lại ngay sát hơn: “Lương thiếu thốn, buổi tiệc xã kí thác phiên trước tôi cút cùng theo với thân phụ tuy nhiên lại chưa tồn tại cơ hội được thủ thỉ với anh, tôi vẫn thấy đặc biệt tiếc, may tuy nhiên hôm nay…”.
Bỗng dưng người nam nhi chợt mỉm cười khẩy chế nhạo, cô tao còn ko thưa hoàn thành đang được nên lặng bặt.
“Lần trước?”. Người nam nhi trước mặt mày khẽ động đậy cổ tay, lạnh lẽo lùng vứt bao dung dịch lá lên bàn, ngước đôi mắt hờ hững hỏi: “Cô là ai?”.
Thi Tình sững sờ, còn còn chưa kịp phản xạ lại, người nam nhi đang không nể nả gì lướt trực tiếp qua chuyện mặt mày cô tao.
Xung xung quanh đem người nhằm ý cho tới tình hình mặt mày này, thấy cảnh này bèn mỉm cười âm thầm bên trên nỗi nhức của những người không giống. Cô tao tương tự một vừa hai phải bị người tao giáng cho 1 cú tát, những góc nhìn đang được mỉm cười trộm tê liệt nhường nhịn như đang được phóng đại lên vô số phiên.
Sự điếm nhục và hoảng sợ khiến cho vẻ mặt mày quạu quọ của cô ý tao đỏ au bừng lên, ở đầu cuối trở nên vẻ ghen tuông ghét bỏ mong muốn loại trừ tức giận lên trên người không giống.
Thi Tình nổi nóng đùng đùng, tảo người quan sát về phía cô nàng trẻ em fake sườn lưng về phía cô tao, người nọ 1 mình bưng ly rượu chát đứng bên trên boong tàu, sóng nước lấp lánh lung linh vô hồ bơi chiếu rọi phía trên tấm sườn lưng trần của cô ý.
Lúc nào là người nọ xuất lúc bấy giờ cũng lan sáng sủa và được quý khách vây xung quanh, rất khác cô tao lúc này, bị kể từ chối, bị cười chê, vô nằm trong tủi thân ái và điếm nhục.
…
“Cô Ôn”. Người bồi bàn cho tới gần: “Ôn nhị thiếu thốn bảo cô vô vào lầu nhị ngồi một lát”.
Ôn Thư Du gật đầu đáp: “Được, nếu như Gia Ninh nhảy hoàn thành bài xích này còn có căn vặn tôi đâu, anh ghi nhớ thưa với cô ấy một giờ hùn tôi”.
“Cô Ôn yên tĩnh tâm, tôi biết rồi”.
Sau Khi nhắn gửi thám thính hoàn thành, Ôn Thư Du tảo người lăm le phi vào vùng thuyền, tuy vậy khi tảo người vô tình lại đâm nguồn vào người hâu phương.
Người nọ tức tốc hét lên, ly rượu vô tay lửng lơ thân ái ko trung. Ôn Thư Du nhanh gọn nghiêng người rời đi ra, nhằm rời bị rượu hắt lên trên người.
Thế tuy nhiên còn còn chưa kịp tại vị, khi chới với cô chợt ngả người đi ra hâu phương, tự nhiên lại sở hữu gì tê liệt va vô cô, Ôn Thư Du rơi rụng thăng vày, khung người nghiêng sang trọng một phía ngả vô vào hồ bơi.
Nước hồ nước vô xuyên suốt, sóng nước óng ánh hấp dẫn ánh mắt bỗng nhiên chốc khiến cho cô banh lớn nhị đôi mắt, rơi rụng không còn kỳ vọng.
Thấy bản thân chuẩn bị té nhào vô vô, Ôn Thư Du mệt mỏi nhắm chặt đôi mắt lại.
Ngay tiếp sau đó bên cạnh hông tự nhiên bị siết chặt.
Cô được cánh tay săn bắn chắc hẳn của những người nam nhi kéo lại, nước hồ nước trước mặt mày tức tốc lùi đi ra xa cách.
Nửa người bên trên của Ôn Thư Du được sức khỏe của đối phương nghiêng người lại, khoảng thời gian ngắn cô fake sườn lưng về phía hồ bơi cô đang được giơ một tay bắt lấy theo gót bạn dạng năng, tay sót lại đặt điều bên trên lồng ngực săn bắn chắc hẳn của đối phương.
Bởi vì như thế theo gót quán tính chủ quan, cô té nhào vô lòng đối phương. Ly rượu vô tay lúc đầu bị quên lãng ko biết khi nào là lại nghiêng sang trọng một phía, nước rượu phía bên trong sụp không còn ra bên ngoài, cái ly thì rơi xuống khu đất.
Bả vai Ôn Thư Du chợt thấy đuối lạnh lẽo.
Cùng khi tê liệt, khay rượu vô tay người bồi bàn cũng trở thành sụp, vài ba cái ly rơi xuống khu đất vỡ tan tành, quý khách xung xung quanh không ngừng nghỉ thét lên hốt hoảng.
Người nam nhi bao bọc lấy cô xoay người lại, rời miếng vỡ văng tung tóe.
Còn Ôn Thư Du tưởng ngàng trừng lớn hai con mắt, cũng chính vì kinh hồn nên góc nhìn tương đối đẫn đờ.
Tim đập triền miên, cô khẽ há miệng to thở dốc, đợi sau thời điểm cô rất rõ người đang được ôm bản thân, từ đầu đến chân chợt cứng đờ.
… Lương Yến Tân?
Anh cúi xuống nhìn cô, góc nhìn vô nằm trong điềm đạm, vô hai con mắt gray clolor nhạt nhẽo đang được phản chiếu sóng nước óng ánh.
Rõ ràng nhìn có vẻ như khiến cho người tao rét lạnh lẽo, tuy nhiên cũng chính vì đem sóng nước óng ánh tuy nhiên góc nhìn cũng trở thành sâu sắc xa cách khó khăn thám thính.
Ánh sáng sủa tương khắc họa nên những đàng đường nét bên trên khuôn mặt anh. bầy chúng ta tựa vào nhau, ngay sát mà đến mức vô hai con mắt chỉ chứa chấp được khuôn mặt của nhau, rộng lớn nửa người bên trên đang dần bám chặt vô nhau.
Đây là hành vi thân thương nhất của chúng ta.
Ôn Thư Du bỗng nhiên hốt hoảng, tim đập triền miên, khuôn mặt phút chốc cũng đỏ au bừng lên vì như thế bạn dạng thân ái đang được áp sát vô khung người đối phương.
Cảm giác một vừa hai phải xa cách kỳ lạ một vừa hai phải thân thuộc tương tự khẽ chạm vô những cây con cái thướt tha nảy lộc xuyên qua chuyện từng lớp khu đất.
Cổ tay anh chợt vận động, đúng khi cái đồng hồ đeo tay cấn vô tấm sườn lưng trần của cô ý, lướt bên trên domain authority thịt, một vừa hai phải lạnh lẽo một vừa hai phải nhức.
Cảm giác lạnh lẽo lùng rắn rỏi y sì tầm vóc thời điểm hiện tại của anh ý.
Ôn Thư Du bỗng nhiên chốc đang được điềm đạm quay về.
Trong khi phiền óc thì nhìn thấy bản thân đang được bắt cà vạt của đối phương, xa lánh tức buông tay đi ra. Nhưng một vừa hai phải buông đi ra lại thấy áo vest ngoài của đối phương đang được ướt sũng một mảng.
Rất rõ nét, anh cũng trở thành rượu sụp lên trên người.
Cô ko ngoài cau mi, thấy tương đối không dễ chịu.
Chiếc cà vạt màu sắc tối quấn xung quanh cổ tay nhỏ nhắn của cô ý, sau nằm trong trượt ngoài ngón tay cô. Ánh đôi mắt Lương Yến Tân thản nhiên nhìn sang trọng bàn tay cô.
Anh ghi nhớ cho tới hôm tê liệt ở trường bay, cô đem quấn cái cà vạt blue color sẫm bên trên cổ tay, nhìn buộc như ko buộc, khiến cho người tao đặc biệt không dễ chịu.
Anh lại cúi xuống nhìn lên bẫy vai cô.
Vết nước ướt sũng bên trên lớp vải vóc, thời điểm này đang được cách điệu loang xuống bên dưới, ở đầu cuối lưu lại trở thành một vùng nhỏ bên trên rãnh xương quai xanh rì, khúc xạ độ sáng xung xung quanh, phản chiếu lấp lánh lung linh.
“Lương… tiên sinh”. Ôn Thư Du ở đầu cuối cũng ko xưng hô loại tê liệt với anh trước mặt mày quý khách, cô gặm răng, đặt điều tay lên vai lên ngực anh cũng ko được, rụt về cũng ko xong: “Anh hoàn toàn có thể vứt tôi xuống rồi”.
Dứt điều, cô khẽ hất cằm lên, ko chịu đựng yếu đuối thế rộng lớn anh.
Lương Yến Tân khẽ nhướng mi, góc nhìn bởi dự giới hạn bên trên khuôn mặt cô một lúc, tầm vóc hờ hững thực hiện cô cảm nhận thấy như đang được khiêu khích cô.
Ôn Thư Du tương đối gắt, khung người cũng cứng đờ tuy nhiên ko biết là vì như thế tức giận hoặc vì như thế chuyện không giống tuy nhiên không hiểu biết vì như thế sao tim cô cũng đập thời gian nhanh rộng lớn.
Dựa vô vượt lên trước ngay sát, mức độ bên trên cánh tay anh cũng ko mang lại cô vùng vẫy bay đi ra.
Rất thời gian nhanh, anh buông cô đi ra, khi buông tay khóe môi khẽ nhếch lên, chừng cong nhỏ mà đến mức cô nghi vấn đem nên bản thân nhìn thiếu sót hay là không.
Anh lùi lại vài ba bước.
Người bồi bàn vội vàng bước tới lấy khăn giấy má, góc nhìn Ôn Thư Du vẫn do dự giới hạn bên trên người Lương Yến Tân, đãng trí nhận lấy khăn giấy má.
Cô banh mồm, mong muốn thưa tuy nhiên ko thưa được, bóng hình ai tê liệt tự nhiên xông thoát ra khỏi đám người đang được ngây ngốc.
Là Tống Gia Ninh.
Cô ấy vội vàng vàng bước trực tiếp cho tới trước mặt mày Thi Tình, fake tay bưng ly rượu chát bên trên khay lên sụp lên đầu cô tao.
Rượu vang đỏ au chảy xuống từng mặt mày, sau này lại chảy tí tách xuống ngực và váy của cô ý tao.
Cô tao hét chói tai, nhị tay vung vẩy bừa bãi, tầm vóc hoảng loạn, tuy rằng đặc biệt không dễ chịu tuy nhiên không đủ can đảm sử dụng tay vệ sinh mặt mày, quý khách xung xung quanh tản đi ra mọi chỗ.
“Tống Gia Ninh! Cô làm cái gi vậy?”. Cuối nằm trong, Thi Tình nỗ lực banh đôi mắt đi ra, vẻ mặt mày khó chịu đỏ au tưng bừng.
“Làm gì à?”. Tống Gia Ninh lạnh lẽo lùng mỉm cười nói: “Cái tay dơ dơ tê liệt của cô ý đã trải gì, tưởng khi láo loàn không người nào trông thấy hả?”.
Nói cho tới nước này Ôn Thư Du đang được hiểu đi ra từng chuyện, một vừa hai phải rồi trước lúc bị té ngã xuống hồ bơi, rõ nét cô cảm nhận thấy đem người đẩy bản thân một chiếc.
Nhìn lại vẻ mặt mày của Thi Tình, chuyện một vừa hai phải rồi đương nhiên là đem người giở trò.
Lửa tức giận trong tâm cô chợt bùng lên.
Thi Tình tức tốc chối: “Tôi đã trải gì? Cô ăn thưa mang lại rõ ràng ràng!”.
“Sao vậy, một vừa hai phải rồi fake tay mong muốn đẩy Thư Du xuống nước, lúc này không đủ can đảm nhận sao?”. Giọng điệu Tống Gia Ninh càng lạnh lẽo lùng rộng lớn.
“Đẩy Thư Du xuống nước? Sao tôi hoàn toàn có thể thực hiện như thế được?”. Thi Tình đi ra vẻ ko thể tin tưởng nổi: “Cho mặc dù có chạm va một ít thiệt, này cũng là vì nhiều người vượt lên trước nên ko cẩn thận”.
Tuy bề ngoài cô tao cố lưu giữ điềm đạm, tuy nhiên thiệt đi ra trong tâm lại càng luýnh quýnh và ăn năn hận vô nằm trong.
Cách độc nhất lúc này đó là thà bị tiêu diệt ko chịu đựng quá nhận, nếu như cô tao thưa bản thân ko cảnh giác, lẽ nào là Ôn Thư Du còn mong muốn xay cô tao quá nhận hoặc sao?
Cũng bên trên cô tao Khi nãy vượt lên trước nôn nóng rơi rụng cút lý trí, ko thèm tâm lý gì đã mang tay đi ra. Lương Yến Tân đột nhiên xuất lúc bấy giờ cũng là chuyện cô tao ko thể nào là ngờ cho tới, anh ấy đem trông thấy không?
Nhưng một vừa hai phải rồi cô tao đứng ở góc cạnh khuất, có lẽ rằng sẽ không còn trông thấy đâu…
Ôn Thư Du khẽ ngước mặt mày lên, vẻ mặt mày chế nhạo nói: “Không cẩn thận? Có cần thiết cùng với nhau xem xét lại camera giám sát không? Trên boong tàu nhiều camera như thế, nếu mà cô ko làm cái gi thiệt, vậy thì cũng hoàn toàn có thể lấy lại trong trắng mang lại bạn dạng thân”.
Xem thêm: yêu chiều tận tâm khảm
Vừa dứt điều, xung xung quanh chợt tĩnh lặng, khoảng không gian vô nằm trong mệt mỏi.
Thi Tình chợt cứng đờ, lòng bàn tay toát các giọt mồ hôi lạnh lẽo, sao cô tao lại quên rơi rụng đem camera giám sát tê liệt chứ? Khách khứa tối ni ko vẻ vang thì cũng cao quý, nhằm bảo đảm an toàn an toàn và đáng tin cậy nên vũ khí giám sát bên trên thuyền đều được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Cô tao ko đáp lại tức thì, vô đám người xung xung quanh kể từ từ vang lên giờ xì xầm buôn dưa lê.
“Hình như tôi trông thấy Thi Tình dữ thế chủ động áp sát, tiếp sau đó cánh tay khẽ huých một cái”. chợt nhiên đem người nói: “Nhưng động tác đặc biệt nhẹ nhàng nên ko nhìn rõ”.
“Hình như? Dựa vào một trong những câu tuồng như đang được hoàn toàn có thể bịa đặt điều vu vạ mang lại tôi rồi sao?”. Thi Tình tức giận: “Hành động sau thời điểm tôi lại gần là nhằm lấy ly rượu bên trên tay bồi bàn, ai hiểu rằng tự nhiên cô tao lại té chứ?”
Nói hoàn thành cô tao ngoảnh đầu lại nhìn Ôn Thư Du.
“Thư Du, quý khách cũng quen thuộc biết nhau, chỉ vì như thế hiểu nhầm cần thiết gì nên thực hiện từng chuyện trở thành khó khăn coi như thế, không chỉ có vậy ko nên lúc này cô cũng không biến thành gì mà? Cô thực hiện như thế với tôi, ko nên như đang tra khảo tội phạm sao?”.
Ôn Thư Du khẽ mỉm cười: “Tôi còn ko thưa gì, cô đang được tự động nhận bản thân là tội phạm trước rồi, thưa chính thế”.
“Cô!”. Thi Tình ko xuống nước được, góc nhìn chợt quan sát về bóng dáng thon cao rộng lớn mặt mày cạnh: “Lương thiếu…”.
Từ đầu cho tới cuối anh vẫn ko thưa gì, cúi đầu ấn nhảy lửa, vẻ mặt mày lạnh lẽo lùng nhường nhịn như đang được rơi rụng kiên trì.
Nghe thấy Thi Tình gọi một giờ, anh hững hờ ngước mặt mày lên, hai con mắt gray clolor nhạt nhẽo hun hút, góc nhìn khi nhìn người không giống lênh láng bí mật, khiến cho người tao vô nằm trong kinh sợ hãi.
Những điều tiếp sau đó Thi Tình rụt cổ nuốt lại vô vô.
“Để tôi xử lý chỉ càng khó khăn coi rộng lớn thôi”. Anh thưa lênh láng ngụ ý, nhướng mi chế nhạo.
Vẻ mặt mày Thi Tình Trắng bệch: “Lương…Lương thiếu”.
Mọi người lặng bặt.
Lương Yến Tân liếc sang trọng kề bên, nhị người bồi bàn tức tốc tiến bộ lên, khẽ cúi người gật đầu, tuy nhiên điều thưa lại ko khách hàng sáo 1 chút nào.
“Cô Thi, chào cho tới chống giám sát của Shop chúng tôi nghỉ dưỡng một lát”.
Mọi người xung xung quanh ko nhịn được nhảy mỉm cười chế nhạo.
Đến chống giám sát nghỉ ngơi ngơi? Lời này sẽ không hề nể mặt mày Thi Tình thế nào là, quý khách đều nghe đi ra được.
Sắc mặt mày Thi Tình thay cho thay đổi liên tiếp, đứng như trời trồng bên trên boong tàu.
Ôn Thư Du tương đối bất thần về thái chừng của Lương Yến Tân. Bây giờ anh thế này, vậy người trước đó anh dìu xuống xe pháo ko nên là Thi Tình rồi.
“Không mong muốn cút hả?”. Cô chớp chớp đôi mắt, quan sát về phía Thi Tình: “Hay là cô mong muốn xử lý ở đây?”
“Cô Thi?”. Người bồi bàn vội vàng ăn năn.
Thi Tình gặm chặt răng, liếc mắt quan sát về phía những người dân các bạn thông thường mối quan hệ rất hay, tuy vậy những người dân tê liệt ko ngoảnh mặt mày thực hiện ngơ vội vàng nhìn sang trọng nơi khác thì cũng miễn chống mỉm mỉm cười lấy lệ với cô tao.
Một bản thân cô tao đứng bên trên boong tàu, trật 1 mình, đầu tóc mặt mày mũi bám lênh láng rượu chát, tuy nhiên ko một ai fake mang lại cô tao tờ khăn giấy má nào là.
“Chuyện gì vậy?”. chợt nhiên vô vùng thuyền vang lên giờ bước đi và tiếng nói của người nào tê liệt.
Mọi người ngoảnh đầu lại, trị hiện tại thân phụ Tần đang được bước đi ra kể từ phía vùng thuyền, kề bên còn tồn tại bao nhiêu người theo gót.
Ôn Thư Du và Ôn Lãng Dật nhìn nhau, tức thì tiếp sau đó đang được thấy anh mọi người bản thân cau mi nói: “Chuyện này là thế nào?”.
Thi Tình thấy bao nhiêu người bước cho tới, cô tao vô nằm trong hoảng kinh sợ. Cô tao cũng biết rất rõ ràng người thân chúng ta Ôn nuông chiều Ôn Thư Du thế nào…
Còn thực hiện ầm lên nữa, kinh sợ là ko thể nào là cứu vãn thưa được.
“Đây là buổi tiệc tối của quản trị Tần, chớ vì như thế chút chuyện nhỏ này tuy nhiên thực hiện quý khách rơi rụng vui”. Tập trung lưu giữ điềm đạm thưa hoàn thành, Thi Tình nở nụ mỉm cười gượng gập gạo tảo người nhanh gọn bước về phía vùng thuyền, từ đầu đến chân hiện tại rõ ràng vẻ chạy trối bị tiêu diệt..
Người bồi bàn vội vàng theo gót sau cô tao.
Bố Tần nhìn theo gót phía Thi Tình rời cút, tuy rằng ko rõ ràng nguồn cơn mẩu chuyện, tuy nhiên cũng biết sơ sơ là trêu chọc vô phụ nữ cưng mái ấm chúng ta Ôn.
Ông âm thầm mắng, tuy nhiên bề ngoài chỉ mỉm cười hòa với Ôn Lãng Dật, tiếp sau đó ko vui sướng thưa với bồi bàn mặt mày cạnh: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Người bồi bàn tức tốc phân tích nguồn cơn nguồn cơn, Ôn Lãng Dật và Ôn Trị Nhĩ ở kề bên cũng nghe rõ ràng mồn một, càng nghe càng tức giận.
Khách khứa xung xung quanh đều trông thấy rõ ràng, đoán chừng còn nếu như không nên vì như thế du thuyền ko cập bờ, kinh sợ là Thi Tình đã biết thành xua cút tức thì tức tốc.
Tống Gia Ninh ở ngay sát tê liệt bước tới kề bên Ôn Thư Du, không đành lòng nói: “Cậu cứ bỏ lỡ mang lại cô tao thế sao?”.
“Đương nhiên ko rồi”. Ôn Thư Du hất cằm, cô tương tự chú chim nhỏ giành thắng lợi đang được vểnh đuôi lên: “Mình còn mong muốn cút khiếu nại nữa kìa”.
Còn còn chưa kịp bước sang trọng khu vực Ôn Lãng Dật và Ôn Trị Nhĩ, Tần Hủ đang được lo ngại bước tới hỏi: “Thư Du, cậu không biến thành thương ở đâu chứ?”.
“Không đem, chỉ bị dơ chút thôi”.
“Trên thuyền đem ăn mặc quần áo dự trữ, toàn là trang bị mới nhất tê liệt, cậu hoàn toàn có thể khoác tạm thời một lát”.
Tuy Ôn Thư Du ko mến lắm, tuy nhiên cũng hiểu lúc này cũng không thể cơ hội nào là không giống, đành nên gật đầu đáp: “Được”.
Trước Khi cút, Tần Hủ còn vô tình quan sát về phía Lương Yến Tân kề bên.
Anh thản nhiên giương đôi mắt nhìn lại.
Hai mặt mày nhìn nhau, góc nhìn Tần Hủ cũng chẳng khẩn thiết gì, thậm chí còn nói theo cách khác là vô nằm trong lạnh lẽo nhạt nhẽo. Anh tao lặng lẽ nhìn Lương Yến Tân một chiếc, cho dù là góc nhìn hay những động tác fake tay về phía Ôn Thư Du đều choàng lên vẻ bài xích xích và chống bị.
Lương Yến Tân híp đôi mắt nhìn.
“Tiểu Vũ”. chợt nhiên thân phụ Tần ở ở phía đằng sau gọi anh: “Đưa Yến Tân và Thư Du cút sửa sang trọng lại ăn mặc quần áo chút đi”.
Tần Hủ cau mi, góc nhìn tạm dừng bên trên vạt áo của Lương Yến Tân.
“Hình như cũng ko thấy rõ ràng lắm”. Anh tao mỉm cười nói: “Chắc Lương thiếu thốn cũng lạ lẫm sử dụng trang bị dự trữ, coi đi ra ko sử dụng chống thay cho trang bị nữa, tôi lần người fake anh cho tới chống dọn dẹp nhé?”.
Vẻ mặt mày Lương Yến Tân vẫn hững hờ xa cách cơ hội, nghe hoàn thành góc nhìn trở thành vô nằm trong khó lường.
Bỗng nhiên anh nhảy mỉm cười nói: “Đây là cơ hội mái ấm chúng ta Tần tiếp khách hàng đấy hả?”.
Trong khi nhìn nhau, khoảng không gian tự nhiên trở thành vô cùng thời điểm kỳ lạ.
Vẻ mặt mày Tần Hủ chợt cứng đờ, tức tốc mỉm cười đáp: “Xin lỗi, tôi vô ý quá”.
Anh tao ăn năn hận một vừa hai phải rồi bản thân vượt lên trước khích lại tâm sự những điều như thế, chỉ vì như thế kinh sợ Ôn Thư Du nghe thấy tiếp tục nghĩ về nhiều.
Dù sao thì năm năm trước…
Nhớ cho tới phiên này vẫn ko tỏ tình hoàn thành đã biết thành Lương Yến Tân ngắt ngang, vì vậy anh tao đặc biệt khó khăn hoàn toàn có thể nhìn Lương Yến Tân vày góc nhìn thân ái thiện được.
Ban đầu anh tao ko hề biết người ngồi vô xe pháo là Lương Yến Tân, Ôn Thư Du thưa là anh trai cô, anh tao cũng ko nghi vấn gì, tuy nhiên sau hiểu rằng thân ái phận thiệt sự của đối phương, anh tao đã và đang từng suy luận khi tê liệt tại vì sao Ôn Thư Du lại giả dối và tại vì sao khi tê liệt chúng ta lại quen thuộc nhau.
Hơn nữa một vừa hai phải rồi người cứu vãn Ôn Thư Du là Lương Yến Tân chứ không cần nên anh tao, nghĩ về cho tới trên đây Tần Hủ thấy tương đối ăn năn hận, lẽ ra anh nên theo gót kề bên Ôn Thư Du.
“Thu Du, cút thôi”. Anh tao phục sinh lại lòng tin thưa.
“… Ừm”. Ôn Thư Du ngoảnh đầu nhìn Tống Gia Ninh, tiếp sau đó bởi dự theo gót, khi trải qua nhị anh trai, cô bèn nói: “Em cút sửa sang trọng ăn mặc quần áo, lát nữa quay trở lại lần những anh”.
Ôn Lãng Dật nén tức giận, mỉm mỉm cười đáp: “Đi đi”.
Tống Gia Ninh đứng ngây ngốc bên trên khu vực nhìn chúng ta rời cút, trước đôi mắt đột nhiên trống vắng, góc nhìn cô ấy chợt chạm vô góc nhìn người nam nhi cao lớn nào là tê liệt.
Cô ấy bỗng nhiên cứng đờ, tiếp sau đó vờ vĩnh như không tồn tại chuyện gì kể từ từ nhìn sang trọng nơi khác.
…
“Lương thiếu thốn, cô Ôn, chào mặt mày này”. Nụ mỉm cười bên trên mặt mày người bồi bàn rất là cảnh giác.
Ôn Thư Du gật đầu, kế tiếp theo gót sau người bồi bàn.
Sau sườn lưng cô, giờ bước đi sàn sạt bên trên thảm của những người nam nhi vang lên túc tắc.
Rõ ràng anh ấy vẫn ở ở phía đằng sau với khoảng cách ko thay đổi, tuy nhiên cô vẫn đang còn xúc cảm anh đang được từng bước lại ngay sát.
Ôn Thư Du cau mi, lát sau lại buông lỏng nhị đầu lông mi, một vừa hai phải thản nhiên kế tiếp bước về phía đằng trước, một vừa hai phải âm thầm mắng Tần Hủ rời cút ko đúng khi.
Rất thời gian nhanh, người bồi bàn đã mang chúng ta cho tới chống thay cho trang bị.
Hai ô cửa nhị mặt mày chia nhỏ ra chống phái nam nữ giới rõ nét, Ôn Thư Du bước tới trước ô cửa ở bên phải, đang được lăm le vô vào tự nhiên cô tảo người lại.
Cô nhìn người nam nhi sau sườn lưng, êm ả dịu dàng mỉm cười nói: “Cảm ơn chú Lương chuyện một vừa hai phải rồi nhé”.
Dứt điều cô nhanh gọn dứt khoát phi vào chống thay cho trang bị, khóa ngược cửa ngõ lại.
Người bồi bàn trừng lớn hai con mắt, ko nhịn được nhìn Lương Yến Tân, thành quả bị góc nhìn lạnh lẽo lùng của anh ý thực hiện mang lại kinh sợ hãi.
“Lương thiếu”. Cậu tao vội vàng vàng lấy lại điềm đạm, giật thột mỉm cười nói: “Mời cút mặt mày này”.
Ôn Thư Du tạm dừng hoạt động hể hả cong khóe môi, tảo người bước tới trước giá chỉ treo trang bị. Đang lăm le cụ lấy một cỗ qua chuyện coi test thì chợt ngừng tay lại.
Chiếc váy cô lựa chọn để thay thế đặc biệt kín kẽ, chỉ bị hở một không nhiều ở sau eo.
Ôn Thư Du chợt ghi nhớ cho tới cảnh tượng cạnh hồ bơi một vừa hai phải rồi.
Cảm giác chạm vô cái đồng hồ đeo tay giá rét của Lương Yến Tân vẫn ko nguôi, cô chợt sờ hâu phương eo bản thân, ko biết đem bị xước ko, tuy nhiên đầu ngón tay cô chạm vô thấy tương đối nhức.
Cô khẽ bĩu môi, bỏ lỡ cái váy cô đang được lựa chọn, tiếp sau đó lựa chọn cái không giống.
Lúc lựa chọn váy, cảnh tượng một vừa hai phải rồi lại kế tiếp hiện thị lên vô dầu cô.
Đôi đôi mắt, cái mũi và bờ môi của anh ý, còn tồn tại cánh tay ôm chặt lấy cô…
Dừng giới hạn dừng! Ôn Thư Du tự động vỗ trán bản thân, nằm trong lắm là Lương Yến Tân cũng chỉ đẹp nhất trai thôi, sao cô hoàn toàn có thể vì như thế nguyên nhân này rơi rụng không còn lý trí chứ!
Nghĩ cho tới trên đây, cô lấy một cái váy phi vào chống thay cho trang bị.
Cô lấy khăn giấy má vệ sinh sạch sẽ vết rượu, Ôn Thư Du kéo chão kéo xuống, túa cái váy đang diện bên trên người đi ra treo lên một phía.
Đang lăm le với lấy cái váy mới nhất, tự nhiên tầm đôi mắt cô chợt tối sầm.
Ôn Thư Du sửng oi, cô vội vàng xoay người, tiếp sau đó fake tay vẫy vẫy trước mặt mày.
Không thấy năm ngón tay đâu, phút chốc cô ko biết đèn vô chống tự nhiên tắt hay những đôi mắt của cô ý đem yếu tố.
Hình như hoàn toàn có thể mù mờ đoán được bị… cụp năng lượng điện rồi.
Phòng thay cho trang bị cơ hội âm rất hay, vậy nên cô trọn vẹn ko nghe thấy giờ động phía bên ngoài. Sự yên tĩnh tĩnh và tối tăm bỗng nhiên chốc khiến cho Ôn Thư Du thấy mệt mỏi, ko nhịn được chính thức tâm lý bừa bãi.
Bất kỳ giờ động nhỏ nào là cũng trở thành cô phóng đại lên rất nhiều lần.
Đầu ngón tay chạm vô hóa học vải vóc nhẵn bóng, cô vội vàng bước về phía đằng trước, tuy nhiên quên rơi rụng mặt mày chân còn đặt điều song giầy gót cao một vừa hai phải túa đi ra.
Bỗng nhiên cô bị vấp váp một chiếc tức tốc rơi rụng thăng vày, đang được nỗ lực tại vị lại giẫm lên một cái không giống.
Cô nghiêng người té xuống khu đất, tiếp sau đó khẽ la lên một giờ.
Nhưng vẫn may bên dưới khu đất đem trải thảm đặc biệt dày, ko cho tới nỗi nhức lắm.
Cô đang được sẵn sàng chống tay vực dậy, đột nhiên giờ gõ cửa ngõ lại vang lên. Người cho tới gõ vài ba phiên, hoàn toàn có thể cảm biến được người gõ cửa ngõ đang được đi ra mức độ gõ mạnh rộng lớn.
Ôn Thư Du giật thột hỏi: “Ai đó?”
Một lát sau, tiếng nói trầm thấp hấp dẫn của những người nam nhi hâu phương ô cửa vang lên: “Là anh”.
Ôn Thư Du càng hoảng sợ rộng lớn, vờ vịt điềm đạm nói: “Cúp năng lượng điện rồi sao?”.
“Hệ thống năng lượng điện xẩy ra vấn đề”. Anh ko thưa nhiều, chỉ thản nhiên trả lời: “Thay trang bị hoàn thành anh fake em đi ra ngoài”.
“… thạo rồi”. Cô vội vàng fake tay phiên lần lấy cái váy xuống, thành quả lại va sụp cây đèn xuống khu đất.
Chân đèn đập vô nền granite, vang lên giờ rất loảng xoảng vô nằm trong chói tai.
Ôn Thư Du tức tốc bịt tai lại, vẻ mặt mày khổ sở sở không dễ chịu.
“Sao thế?”. Người ngoài cửa ngõ lại gõ cửa ngõ, có vẻ như tương đối sửng sốt.
“Không đem gì, ko cảnh giác thực hiện sụp trang bị thôi”. Cô nỗ lực điềm đạm vấn đáp, vô nằm trong thản nhiên nói: “Tôi tiếp tục hoàn thành tức thì đây”.
Dứt điều cô vội vàng phiên mò khoác cái váy vô.
Lúc càng vội vàng lại càng dễ dàng xẩy ra lầm lẫn, trước tiên cô khoác thiếu sót mặt mày ngược cái váy, một khi lâu sau vẫn ko kéo lên được.
“Sao giờ vẫn chưa tồn tại điện…”. Cô khẽ nhâm nhẩm.
… Nhưng sao cô lại gấp rút như vậy?
Nghĩ cho tới trên đây, Ôn Thư Du chợt tạm dừng, cúi đầu đem giầy vô, tiếp sau đó chỉnh lại váy và tóc, sau nằm trong mới nhất phiên lần bên trên tường lần đàng ra bên ngoài cửa ngõ.
Do dự một khi, cô banh khóa đi ra, gạt tay bắt cửa ngõ xuống Open đi ra, trước đôi mắt là một trong mảng tối đen sạm.
Nhưng mặt mày ngoài… không tồn tại ai?
Chuyện gì vậy?
Ôn Thư Du banh mồm gọi, tuy vậy vô trường hợp không tồn tại người nào là cả, nhị giờ “chú Lương” nhường nhịn rất thực khó khăn đựng điều.
Cô cảm nhận thấy ngán chán nản, người tê liệt cút rồi sao? Nếu như cút rồi sao khi nãy còn thưa fake cô đi ra ngoài? Đang trêu đùa cô sao?
Cô đựng bước lăm le bước ra bên ngoài lần test, ko ngờ gót giầy móc vô mép thảm, từ đầu đến chân cô đột nhiên té nhào về phía đằng trước.
Không nên chứ? Sao thời điểm hôm nay lại xui xẻo như vậy!
Suy nghĩ về này chợt lóe lên vô đầu cô, cô cứ như vậy té trực tiếp vô lòng một người.
Lồng ngực của đối phương đặc biệt săn bắn chắc hẳn, mùi hương hương thơm bên trên khung người đặc biệt thân thuộc, này là hương thơm nước hoa Ôn Lãng Dật thông thường sử dụng.
“Anh!”. Ôn Thư Du tức tốc mỉm mỉm cười, sung sướng bao bọc lấy đối phương, tiếp sau đó ân oán trách móc nói: “Sao giờ anh mới nhất cho tới, một vừa hai phải rồi suýt chút giậm dọa em kinh sợ bị tiêu diệt khiếp!”.
Vừa dứt điều, ánh đèn sáng đùng một cái sáng sủa lên.
Ôn Thư Du bị độ sáng bất thần thực hiện cô nên nhắm đôi mắt lại, vùi nguồn vào vô cánh tay của anh ý mọi người bản thân.
Một lát sau, cô chầm lờ đờ banh đôi mắt đi ra, tuy nhiên lại cảm nhận thấy đem gì tê liệt ko chính.
Không hiểu rằng kỳ kỳ lạ khu vực nào…
Cô bỗng nhiên ngửng đầu lên, tức thì tiếp sau đó sửng sốt trợn tròn trĩnh hai con mắt.
Xem thêm: hắc hóa thánh kỵ sĩ
Người nam nhi vươn tay nâng lấy cô, anh đang được cúi đầu mỉm mỉm cười nhìn cô, khóe môi cong cong thân thuộc, nhìn vô nằm trong xấu xí.
Giống như anh đang được rỗi rãi hóng coi trò mỉm cười của cô ý.
“Lần loại nhị rồi, lại nhận thiếu sót nữa”. Anh nhướng mi, giọng điệu thản nhiên, đàng hoàng tặng tăng nhị chữ xấu xa xa: “Cô bé”.
Bình luận