Đợi cho tới Khi Đỗ Minh Nguyệt và đám trẻ con tách lên đường, thời điểm này Lâm Hoàng Phong mới mẻ nhức đầu bóp trán: "Trần Như Ngọc, rốt cuộc cô mong muốn thực hiện gì?"
Trần Như Ngọc ko trình bày tiếng này, vẫn khóc như cũ.
Lâm Báo Phong thấy u khóc cho tới thương tâm, đành nén nước đôi mắt yên ủi cô ta: "Mẹ ơi, u chớ khóc, u chớ khóc mà!"
Trần Như Ngọc khóc một hồi lâu mới mẻ ngừng lại được: "Hoàng Phong, mặc dù anh ko mến em, tuy nhiên con cái là không có tội."
Lâm Hoàng Phong nói: "Đúng, tôi biết con cái là không có tội, cho nên vì thế tôi trước đó chưa từng ngược đãi nhì người."
Trần Như Ngọc mỉm cười mỉa mai: "Ở nhập đôi mắt anh, em là loại người vì vậy sao?"
"Nhưng loại cô mong muốn, tôi ko cho tới được." Lâm Hoàng Phong lãnh đạm trình bày.
Bạn đang xem: lãnh tâm tổng tài cưng vợ tận xương
Trần Như Ngọc đùng một phát cảm nhận thấy toàn bộ những việc bản thân thực hiện chỉ như chuyện mỉm cười tuy nhiên thôi.
Cô tao ném ra nhiều vì vậy, sau cùng lại chẳng chiếm lĩnh được gì.
Trái tim của những người con trai cơ vẫn sớm không tồn tại xúc cảm với bản thân.
"Mẹ ơi, tất cả chúng ta tách lên đường đạt được ko, con cái không thích ở phía trên, tất cả chúng ta lên đường thôi được không?" Cuối nằm trong Lâm Báo Phong ko Chịu nổi nữa, òa khóc.
Trần Như Ngọc coi nam nhi trước mặt mũi, đích thị vậy, lúc này cô tao chẳng sở hữu gì cả, chỉ từ đứa nhỏ này thôi.
"Được, tất cả chúng ta về bên, u và con cái nằm trong về!"
Trần Như Ngọc đứng lên, Lâm Hoàng Phong coi con cái nhỏ, sau cùng vẫn ko đành lòng nỡ.
"Tôi rất có thể nuôi Báo Phong, ít nhất cuộc sống đời thường về sau của chính nó không tồn tại ngẫu nhiên nhiệm vụ gì."
Cơ thể Trần Như Ngọc run rẩy lên, nhường nhịn như sở hữu chút tự dự, còn Lâm Báo Phong thì ko hề nghĩ về ngợi, ngay tức thì kể từ chối: "Con không thích sinh sống nằm trong phụ thân, con cái mong muốn ở nằm trong u thôi, u ơi tất cả chúng ta lên đường thôi!"
Nói đoạn, cậu bé nhỏ ngay tắp lự kéo lấy tay Trần Như Ngọc tách ngoài biệt thự nghỉ dưỡng cao cấp.
Đỗ Minh Nguyệt và bọn nhỏ nằm trong lên lầu, buồng nghỉ cơ vẫn kiểu như như lúc trước phía trên khiến cho xúc cảm trong tim cô ngổn ngang rối bời.
Đỗ Thanh Vy lên giờ hỏi: "Mẹ ơi, cái cô vừa vặn rồi là ai thế ạ? Còn cả cậu bé nhỏ cơ, tại vì sao lại gọi phụ thân là phụ thân, cậu ấy là con cái của phụ thân ạ?"
Ngày này sau cùng cũng cho tới, yếu tố tuy nhiên cô vẫn luôn luôn không thích đương đầu, sở hữu điều cô biết, cho tới mặc dù có ỉm thế này thì cũng đều có ngày bị trưng bày.
Cô ngồi xổm xuống, đương đầu với Đỗ Thanh Vy, êm ả dịu dàng nói: "Thanh Vy, u biết lúc này sở hữu một vài việc con cái khó khăn rất có thể gật đầu được, tuy nhiên con cái nên tin tưởng rằng phụ thân đặc biệt yêu thương con cái."
Đỗ Thanh Vy coi tầm vóc này của u, ko ngoài lo ngại hỏi: "Mẹ ơi, sở hữu nên vẫn xẩy ra chuyện gì rồi không?"
Đỗ Minh Nguyệt rung lắc đầu: "Không, cậu bé nhỏ vừa vặn rồi có lẽ rằng là anh trai của con cái."
Cô biết, lúc này trình bày những tiếng này, Thanh Vy chắc chắn sẽ không còn tiếp có được, mặc dù thế tuy nhiên, càng ỉm diếm thì về sau càng tạo nên lên thương tổn rộng lớn cho tới cô bé nhỏ.
Đỗ Thanh Vy sửng oi một ít, tiếp sau đó trầm giọng nói: "Mẹ trình bày này đó là anh trai của con?"
"Đúng vậy!"
"Vậy liệu có phải là phụ thân sở hữu người phụ nữ giới không giống ko ạ?" Đỗ Thanh Vy ko sung sướng trình bày.
Khó trách móc Khi cơ phụ thân trình bày phụ thân thực hiện sai một việc, cho nên vì thế u mới mẻ ko buông bỏ cho tới phụ thân, thế ra nguyên vẹn nhân là phía trên.
Thế thì quá xứng đáng quá, nếu như biết chuyện này, cô bé nhỏ cũng sẽ không còn cho tới u buông bỏ cho tới phụ thân.
"Không nên, chuyện này đặc biệt phức tạp, tuy nhiên con cái nên tin tưởng ba!" Đỗ Minh Nguyệt oi ruột trình bày.
Cô không thích nhằm con cái bé nhỏ hận Lâm Hoàng Phong, cũng không thích ỉm diếm con cái bé nhỏ, việc cô rất có thể thực hiện cũng chỉ mất răn dạy nhủ.
"Con..." Đỗ Thanh Vy ko biết nên vấn đáp thế này, chỉ rất có thể cau mi xoay mặt mũi quý phái một phía.
Lúc này Lâm Hoàng Phong tiếp cận, Đỗ Thanh Vy phát hiện ra Lâm Hoàng Phong thì ngay tức thì mất mặt hứng.
Anh tiếp cận lân cận Đỗ Minh Nguyệt, êm ả dịu dàng hỏi: "Thanh Vy sao thế?"
Đỗ Minh Nguyệt coi anh một chiếc, tiếp sau đó kéo anh ra bên ngoài.
"Em vẫn trình bày với Thanh Vy rồi, lúc này con cái bé nhỏ đang được dỗi anh, thiệt xin xỏ lỗi." Trên mặt mũi cô tràn trề áy náy.
Xem thêm: có lẽ tôi là một nhân ngư giả
Lâm Hoàng Phong còn tưởng là chuyện gì, bảo cô tự do thoải mái ý thức.
"Đây vốn liếng là lỗi của anh ý, con cái bé nhỏ ngán ghét bỏ anh cũng chính là thông thường."
"Nhưng tuy nhiên..."
Đỗ Minh Nguyệt còn mong muốn trình bày gì này lại bị Lâm Hoàng Phong ngắt tiếng.
Anh rứa lấy cảnh tay cô, êm ả dịu dàng hỏi: "Em bị thương rồi?"
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới mẻ đùng một phát cảm biến được một đợt đau nhức, cô cúi đầu coi thông thoáng qua chuyện, bên trên cánh tay thiếu hiểu biết kể từ khi này xuất hiện tại bao nhiêu vết xước.
Cô rung lắc đầu: "Em ko có gì, rất có thể là vừa vặn rồi ko cẩn thận!"
Lâm Hoàng Phong biết đấy là tự Trần Như Ngọc thực hiện, tuy nhiên phiên này cô cũng không thích anh ghi hận Trần Như Ngọc, cho nên vì thế mới mẻ trình bày vì vậy.
Anh thở lâu năm một hơi: "Em cứ vậy, bảo anh yên lặng tư thế này được?"
Đỗ Minh Nguyệt ko nhịn được cười: "Em này sở hữu yếu ớt thế."
"Nhưng tuy nhiên anh tiếp tục nơm nớp." Lâm Hoàng Phong nhíu mi, vẻ mặt mũi lo ngại.
Đỗ Minh Nguyệt đỏ hỏn mặt mũi, rút cánh tay về: "Em biết rồi, em ko có gì, tiếp tục ngoài nhanh chóng thôi."
Nói đoạn, cô ngay tắp lự vội vã vàng đưa vào chống.
Lâm Hoàng Phong thiệt sự đặc biệt êm ả dịu dàng với cô, cô thiệt nghi ngại rằng bên trên người anh sở hữu phù chú, cho nên vì thế cô mới mẻ không tồn tại cơ hội này kháng cự lại sự êm ả dịu dàng này.
Chỉ kinh hồn cứ nối tiếp vì vậy, cô tiếp tục đắm chìm nhập.
Trần Như Ngọc tách ngoài biệt thự nghỉ dưỡng cao cấp, dẫn theo dõi Lâm Báo Phong vội vàng tách lên đường.
"Bảo Phong, thời điểm hôm nay tất cả chúng ta ko về khu vực bà nội nữa, tất cả chúng ta dọn ra bên ngoài được không?"
Lâm Báo Phong gật đầu: "Vâng, u ở đâu thì con cái ở đó!"
"Được, tất cả chúng ta tiếp tục về tòa nhà trước cơ." Trên mặt mũi Trần Như Ngọc sở hữu chút hoảng loạn.
Cô tao biết, Đỗ Minh Nguyệt về bên rồi, cô tao cũng không tồn tại ngẫu nhiên phương án này.
Hôm ni Lâm Hoàng Phong trình bày vì vậy minh bạch là mong muốn cướp Lâm Báo Phong lên đường, cô tao vẫn không thể gì nữa rồi, Báo Phong càng ko thể tách ngoài cô tao.
Vội vội vã vàng vàng tiếp cận căn hộ chung cư cao cấp cơ, vốn liếng ko trừng trị hiện tại sở hữu người bám theo dõi sau.
Lâm Hiên Hữu khoác một cỗ ăn mặc quần áo black color, anh tao kéo nón lưỡi trai thấp xuống, coi tư phía xung xung quanh.
Ánh đôi mắt vẫn luôn luôn dán chặt nhập bóng sống lưng nhì người phần bên trước, thấy bọn họ lên đường nhập, thời điểm này mới mẻ theo dõi lên.
Trần Như Ngọc ko lưu ý cho tới, khi lên đường nhập cầu thang máy, vì như thế có rất nhiều người cho nên vì thế cũng ko nhằm đôi mắt cho tới người cơ.
Thẳng cho tới Khi cho tới tầng lầu, khi xuất hiện rời khỏi mới mẻ xúc cảm sở hữu người đẩy bản thân một chiếc, tiếp sau đó ngay tắp lự bị người tao sử dụng mức độ đóng góp chặt cửa ngõ.
Xem thêm: vực sâu bl
Trần Như Ngọc còn còn chưa kịp hét, đã trở nên người tao phủ mồm lại.
Lâm Báo Phong cũng trở thành hăm dọa, đùng một phát phát hiện ra u bản thân bị bịt mồm, ngay tức thì ko hề nghĩ về ngợi mong muốn hô đồ sộ lên.
Lâm Hiên Hữu biết cậu bé nhỏ lăm le làm những gì, ngay tức thì hung tợn nói: "Nếu mi hô thì mạng của u mi coi như ko tạo được."
Lâm Báo Phong hiểu ý của anh ý tao, khung người run rẩy rẩy, ngay tức thì không đủ can đảm lên giờ.
Bình luận