miên miên trời nắng rồi

1

Tôi quí Lục Hằng.

Bạn đang xem: miên miên trời nắng rồi

Từ nhỏ tôi vẫn biết.

Kể đi ra thì vô khu vực của công ty chúng tôi cậu tao là kẻ nhìn đẹp tuyệt vời nhất.

Vậy nên, khi nhỏ nghịch tặc trò mái ấm gia đình, tôi đều ôm chân cậu tao đòi hỏi nhập vai phu nhân.

Sau cơ bị cậu tao đẩy xuống hố cát, lượt này cũng vậy.

Nhưng nhưng mà tôi ko khóc.

Một bản thân kể từ từ trườn thoát khỏi hố cát.

Ôm chân ngồi ở một phía, nhìn cậu tao ôm “vợ” của tớ, lấy món ăn đựng một đụn cát fake cho tới cô ấy và thưa “Vợ vất vả rồi”.

Lúc này tôi tiếp tục mỉm cười hì hì tiếp một câu “Không vất vả”.

Sau cơ, u thấy tôi về căn nhà luôn luôn bám giàn giụa bùn khu đất bên trên người, véo tai tôi đòi hỏi tôi lý giải.

Tôi thưa, ko thể trách móc con cái được, bên trên Lục Hằng quá đẹp nhất trai ấy chứ.

Mẹ nghe xong xuôi điều biện minh của tôi ngay lập tức mắng tôi là đồ gia dụng say sưa trai, mới nhất tí tuổi tác ranh nhưng mà vẫn háo sắc.

Nhưng nhưng mà tôi đem cơ hội này đâu chứ.

Nếu đôi mắt tôi bị quáng gà kể từ Khi u sinh đi ra tôi thì chất lượng biết bao nhiêu.

Như vậy thì tôi sẽ không còn quí Lục Hằng nữa.

Nghĩ lên đường suy nghĩ lại, lúc này tôi thiệt sự vẫn quáng gà rồi!

Có người gọi loại trường hợp này là cầu được ước thấy.

Vậy thì lúc này tôi tiếp tục chính thức nhắc lên đường nhắc nhở lại câu kiếp sau chớ gặp gỡ Lục Hằng nữa, nói tới tận ngày tôi c.hết, ko biết rất có thể trở nên thực tế hay là không.

......

À cần rồi, ko biết các bạn vẫn lúc nào nếm vị của cát ko.

Nếu ko thì chớ cố test.

Lúc nhỏ, từng lượt bị đẩy vô hố cát đều phải có cát đưa vào mồm tôi.

Khô thô chát chát khó khăn ăn lắm.

2

Ba tôi bị tai nạn đáng tiếc xe cộ tương đối sau thời điểm tài xế vô biểu hiện say rượu.

Ông ấy c.không còn rồi.

Ba của Lục Hằng khi này cũng đang được phía trên xe cộ, bên nhau c.hết.

Bị phụ vương tôi sợ hãi c.hết.

Vào ngày tang lễ, trời sụp mưa.

Mẹ ôm tôi khóc rất rất kinh hoàng, tôi ôm tấm hình của phụ vương, nhìn vào trong 1 cái dù đen sạm trước mặt mũi.

Lúc cơ tôi không tồn tại định nghĩa về khuôn mẫu c.hết.

Chỉ là u thưa với tôi, phụ vương sẽ không còn lúc nào về bên nữa.

Sẽ ko ôm Miên Miên nữa, sẽ không còn cho tới Miên Miên cưỡi ngựa nữa.

Tôi cảm nhận thấy rất rất buồn, bàn tay nhỏ nhỏ xíu chạm vô người phụ vương ở vô tấm hình dấm dúi khóc rất nhiều lần.

Nhưng khóc mãi khóc mãi lại tự nhiên ghi nhớ cho tới Lục Hằng.

Ba của cậu ấy cũng lên đường rồi, cậu ấy đem buồn tựa như tôi, đem trốn lên đường một góc nhằm khóc tựa như tôi không?

Thế là tôi nhân khi u ko xem xét, lén chạy cho tới khu vực Lục Hằng.

Những người ở vị trí cậu ấy đều nhìn tôi vì thế ánh nhìn rất rất hung tợn, tôi rất rất e, vẫn mong muốn dò la Lục Hằng.

Trong túi của tôi đem đựng loại kẹo nhưng mà tôi quí nhất, là phụ vương mua sắm cho tới tôi.

Ba thưa, ăn kẹo mỗi một khi buồn sẽ hỗ trợ tôi mừng lên.

Tôi mong muốn fake kẹo cho tới Lục Hằng.

Tôi không thích cậu ấy buồn.

Vậy nên tôi vẫn bao phủ dù đi tìm kiếm, dò la mãi dò la mãi, ở đầu cuối nhìn thấy cậu ấy ở hâu phương một đụn cỏ.

Cậu ấy đang được khóc với hai con mắt đỏ lòm hoe.

Tôi lấy kẹo thoát khỏi túi, tiến thủ lên mong muốn fake cho tới cậu ấy.

Nhưng vô khoảnh tự khắc cậu ấy trông thấy tôi, lông mi ngay lập tức nhíu chặt, tuồng như cậu ấy rất rất tức giẫn dữ, còn tức giẫn dữ rộng lớn đối với những khi tôi nhiều chuyện cậu ấy trước đó.

Cậu ấy xông cho tới, sử dụng một lực cực mạnh đẩy trượt tôi.

Ô và kẹo rơi không còn xuống khu đất, còn tôi trượt xuống vũng bùn, cái váy đen sạm phát triển thành váy bùn.

Từng phân tử mưa rơi xuống bên trên mặt mũi tôi rất rất nhức.

Tôi nghe thấy cậu ấy thưa, “Tôi ghét bỏ cậu! Cậu thông thường phụ vương cho tới tôi đi! Sao cậu ko lên đường c.không còn đi!”

Nói xong xuôi, cậu ấy ngay lập tức giẫm tôi một chiếc rồi vứt chạy.

Lục Hằng thiệt xấu xí.

Tôi quí cậu ấy.

Cậu ấy lại ghét bỏ tôi.

Tôi mong muốn thực hiện cậu ấy mừng.

Cậu ấy lại mong muốn tôi c.hết.

Chà, khi cơ tôi thực sự rất rất buồn.

Tôi ngồi xuống khu đất, nhặt từng viên kẹo lên.

Lòng bàn tay giàn giụa bùn, bên trên vỏ kẹo cũng giàn giụa bùn.

Tôi bóc tách một viên kẹo, bỏ vô vô mồm.

Trong kẹo không tồn tại bùn.

Nhưng phụ vương lừa người, rõ rệt ăn kẹo rồi nhưng mà Miên Miên vẫn rất rất buồn.

Miên Miên ghi nhớ phụ vương nhiều lắm.

Ba rất có thể về bên ôm Miên Miên rồi mới nhất tách lên đường không?

......

Tôi vẫn trở lại với toàn đằm thắm giàn giụa bùn khu đất.

Aiz, không hiểu biết sao từng lượt gặp gỡ Lục Hằng tôi đều khiến cho bản thân trở thành dơ dáy.

Khi u thấy tôi, càng khóc kinh hoàng rộng lớn.

Đôi đôi mắt của u khóc cho tới đỏ lòm hoe, tựa như đôi mắt của con cái thỏ vậy.

Người không giống thưa cho tới u biết chuyện Lục Hằng vẫn đẩy tôi.

Mẹ vừa vặn khóc vừa vặn van nài lỗi tôi.

Mẹ thưa với tôi, đó là mái ấm gia đình tất cả chúng ta nợ Lục Hằng.

Ồ, vậy nên Lục Hằng ko cần là đứa trẻ con hư hỏng.

Cậu ấy ghét bỏ tôi là hợp lý vì thế.

Cậu ấy mong muốn tôi c.không còn cũng chính là hợp lý vì thế cả.

3

Mẹ và tôi fake căn nhà rồi.

Đổi qua 1 mái ấm rất rất nhỏ.

Ngày thứ nhất fake cho tới điểm ở mới nhất, u ngồi xổm xuống, nhìn tôi, hốc đôi mắt đỏ lòm bừng.

Mẹ nói: “Thiệt thòi cho tới Miên Miên rồi.”

Nhưng tôi ko cảm nhận thấy thua thiệt.

Tôi fake tay xoa đầu u, nói: “Miên Miên quí điểm này.”

Mặc cho dù ở phía trên không tồn tại những người dân các bạn chất lượng của tôi.

Cũng không tồn tại Lục Hằng.

Nhưng nhưng mà Miên Miên rộng lớn rồi, cần ở mặt mũi u, thay cho phụ vương bảo đảm u.

4

Tôi quay về rồi.

Khi tôi học tập cao trung, u fake công tác làm việc, về bên TP.HCM lúc đầu.

Chỉ là điểm ở không phải như trước khi.

Tôi cũng ko thể hội ngộ các bạn chất lượng trước đó của tôi.

Không thể hội ngộ Lục Hằng.

Nghĩ sắp tới đây đùng một phát đem chút buồn, động tác lau chùi căn nhà mới nhất cũng dần dần trì trệ dần.

Thật kì quái, rõ rệt đang không gặp gỡ Lục Hằng nhiều năm vì vậy, đem Khi cậu ấy thậm chí còn còn chẳng ghi nhớ tôi là ai.

Tôi vẫn ghi nhớ cậu ấy, vẫn mong muốn phát triển thành bạn hữu với cậu ấy.

Nhưng nhưng mà, cậu ấy từng thưa cậu ấy ghét bỏ tôi.

......

Ể?

Khoan vẫn.

Ghét một người dân có cần tiếp tục rất rất khó khăn rất có thể quên chúng ta không?

Ô, u chính thức hét vô mặt mũi tôi rồi.

Mẹ mắng tôi vì thế tôi vệ sinh hành lang cửa số đủng đỉnh như rùa.

Rùa đáng yêu biết bao.

Sau này tôi chắc chắn cần nuôi nhì con cái rùa, một con cái thương hiệu là Miên Miên, một con cái thương hiệu là Hằng Hằng.

Rùa đem tuổi tác lâu rất rất cao.

Nuôi bọn chúng cùng theo với nhau là rất có thể ở với mọi người trong nhà lâu lâu năm.

......

Được rồi, tôi cần ngừng tưởng tượng nhằm vệ sinh hành lang cửa số phía trên.

Không thì giẻ vệ sinh bên trên tay u tiếp tục xuất hiện nay bên trên đầu tôi vô giây tiếp theo sau mất mặt.

5

Tôi hội ngộ Lục Hằng rồi!

Ngày thứ nhất fake ngôi trường vẫn gặp gỡ được!

Không ngờ tôi và cậu ấy nằm trong học tập cộng đồng một ngôi trường cao trung!

Tôi rất rất mừng, rất rất rất mừng.

Vui mà đến mức khi trông thấy cậu ấy ngay lập tức ngay tức khắc quên mất mặt chuyện cậu ấy ghét bỏ tôi.

Tôi chạy cho tới sảnh hoạt động, rộng lớn giờ đồng hồ kính chào căn vặn và khích lệ cho tới cậu ấy.

Cậu ấy vậy trái ngược bóng, xoay đầu lại lúc nghe đến thấy tiếng nói của tôi, tuy nhiên vô khoảnh tự khắc cậu ấy trông thấy tôi, cậu ấy ngay lập tức cau mi.

Cậu ấy rất rất ngán ghét bỏ tôi, tôi rất có thể cảm biến được cơ hội cơ nửa sảnh hoạt động.

Giây tiếp theo sau, một trái ngược bóng rổ đập mạnh vô tôi.

Vai nhức quá.

Có lúc nào bị trật khớp rồi ko.

Cũng may ko đập vô mặt mũi.

Bạn coi, trái ngược nhiên Lục Hằng vẫn tồn tại ghét bỏ tôi.

Tôi ôm vai nhìn Lục Hằng lên đường từng bước về phía tôi.

Cuối nằm trong đứng trước mặt mũi tôi, ngược lại với độ sáng.

Ý?

Hình như cậu ấy đẹp nhất trai rộng lớn rồi, xinh xắn hơn cuống quýt trăm lượt đối với khi nhỏ.

Nhưng biểu cảm của cậu ấy rất rất dữ tợn, nhì tay cũng cầm rất rất chặt.

“Ai được cho phép cậu xuất hiện nay ở đây?” Cậu ấy thưa.

May là cậu ấy ko tâm sự câu “Sao cậu vẫn ko lên đường c.không còn đi?”.

Không thì tôi suy nghĩ, rất có thể tôi tiếp tục rất rất nhức lòng.

Tôi ngước đầu lên, nhếch mồm mỉm cười với cậu ấy.

“Đã lâu ko gặp gỡ, Lục Hằng.”

Biểu cảm của cậu ấy càng khó khăn coi rộng lớn, nghiến răng nghiến lợi căn vặn tôi, “Sao cậu vẫn ko lên đường c.không còn đi?”

Tôi nhức lòng rồi.

Rõ ràng vẫn chính là học viên cao trung, tại vì sao Lục Hằng cứ cần tâm sự những điều khiến cho người tao nhức lòng vì vậy.

Bạo lực là ko thể đồng ý được!

Mà thôi, Miên Miên cần rộng lớn lượng một chút ít, ko so kè với cậu ấy.

Xem thêm: dụ dỗ đại luật

6

Tôi ngồi nằm trong bàn với Lục Hằng.

Là gia sư căn nhà nhiệm bố trí.

Tôi rất rất mừng.

Nhưng Lục Hằng lại rất rất tức giẫn dữ.

Hình như cậu ấy không thích trông thấy tôi.

Mặc cho dù tôi rất rất mừng, tuy nhiên cũng không thích trông thấy Lục Hằng ko mừng.

Vậy nên, tôi đang đi vào gặp gỡ nhà giáo căn nhà nhiệm.

Nhưng gia sư căn nhà nhiệm thưa, vô lớp không tồn tại địa điểm này không giống, bảo tôi miễn chống thích ứng với địa điểm này.

Tôi ko miễn chống, thậm chí còn còn tồn tại chút mừng thì thầm.

Nhưng Khi tôi về lớp học tập, số ghế của tôi đã biết thành người không giống nện lên đầy đủ loại sắc tố, bàn bị dao quẹt xước nhiều nhát, cặp cũng trở nên lật tung bên dưới khu đất, giấy tờ và cây bút rơi giàn giụa khu đất, chi chít lốt chân.

Tôi biết ai đó đã thực hiện.

Vì vậy, tôi lặng lẽ quay về số ghế, lặng lẽ nhặt cặp sách lên, sử dụng tay nhằm phủi lên đường lốt chân bên trên giấy tờ, bịa nhỏ gọn vô vào cặp, tiếp sau đó sử dụng khăn ướt sũng nhằm vệ sinh tinh khiết sắc tố bên trên số ghế, tự động bản thân sang trọng lớp học tập cạnh bên nhằm lấy một chiếc bàn mới nhất.

Bàn rất rất nặng nề, tôi lên đường rồi tạm dừng rất nhiều lần mới nhất đem được về lớp.

Từ đầu cho tới cuối, Lục Hằng ngồi ở một phía bàn, dựa sườn lưng bên trên ghế nhìn tôi thực hiện xong xuôi.

Sau cơ, mặt mũi tỉnh bơ sử dụng một chân giẫm sụp bàn và ghế của tôi.

“Lục Hằng.”

Tôi nhẹ dịu gọi cậu ấy.

“Giáo viên chuẩn bị vô lớp rồi, cậu thực hiện vậy sẽ ảnh hưởng trị đấy.”

Dường như cậu ấy ko suy nghĩ cho tới tôi tiếp tục thưa vì vậy, kinh ngạc trong tích tắc.

Sau cơ nhảy thoát khỏi ghế, lại giẫm bao nhiêu khuôn mẫu lên sách của tôi rồi cù lên đường tách ngoài lớp học tập.

Aiz, van nài lỗi sách nha.

Hại mi bị giẫm giẫm khá nhiều.

Hy vọng mi rất có thể rộng lớn lượng như tao, buông bỏ cho tới Lục Hằng.

Cậu ấy ko cần đứa trẻ con hư hỏng.

Là mái ấm gia đình tất cả chúng ta khiến cho cậu ấy phát triển thành vì vậy.

7

Mẹ biết tôi ngồi nằm trong bàn với Lục Hằng.

Hình như u ghi nhớ đi ra gì cơ, hốc đôi mắt lại chính thức đỏ lòm lên.

Mẹ đích là 1 trong những con cái quái quí rên rẩm.

Mỗi sáng sủa u tiếp tục nấu nướng nhì phần bữa sáng sủa, một cho tới tôi và một cho tới Lục Hằng.

Tôi phân phát hiện nay, phần của Lục Hằng luôn luôn trực tiếp ngon rộng lớn của tôi.

Trứng chiên của tôi bị cháy, tuy nhiên của cậu ấy thì ko.

Tôi mang trong mình một trái ngược trứng luộc, tuy nhiên cậu ấy lại sở hữu nhì trái ngược.

Ngay cả sữa của cậu ấy thỉnh thoảng còn nhiều mililit rộng lớn của tôi.

Thôi kệ lên đường.

Miên Miên là đàn bà, nên lưu giữ dáng vẻ, không nên ăn một chút ít.

Nhưng tôi không đủ can đảm thưa cho tới u biết, bữa sáng sủa nhưng mà u vất vả dậy sớm nhằm nấu nướng đều bị Lục Hằng ném vô thùng rác rến, bị thùng rác rến ăn.

Thế là tôi gọi là cho tới thùng rác rến cơ là Lục Hằng.

Như vậy, Khi được u căn vặn, tôi rất có thể nói: “Hôm ni Lục Hằng lại ăn không còn bữa sáng sủa u nấu nướng cơ nha!”

Tôi không thích nhằm u nhức lòng.

Lúc u nhức lòng cho tới đỏ lòm hoe khóe đôi mắt thiệt sự chẳng đẹp nhất một chút nào.

Nhưng thiệt xứng đáng xấu xa hổ Khi tiêu tốn lãng phí thực phẩm.

Vậy nên, tiếp sau đó tôi 1 mình ăn nhì bữa sáng sủa.

Ăn cho tới nỗi bụng chuẩn bị vỡ tung, lên lớp buổi sáng sớm cũng không tồn tại ý thức nhằm học tập.

Aiz, khoảng tầm thời hạn cơ tôi vẫn mập lên vài ba cân nặng.

Mẹ còn suy nghĩ tôi lén mua sắm món ăn lặt vặt phía bên ngoài nên mới nhất mập vì vậy.

Mẹ vẫn trừ chi phí chi tiêu lặt vặt của tôi.

Tôi rất rất buồn, cuốn đái thuyết ưa quí của tôi ko thể mua sắm được nữa.

Đều bên trên Lục Hằng.

Nhưng tôi lại suy nghĩ đến thời điểm nhỏ cho tới căn nhà Lục Hằng thực hiện khách hàng.

Hình như phụ vương cậu ấy là kẻ nấu bếp vô mái ấm gia đình.

Bây giờ phụ vương cậu ấy lên đường rồi, ko biết bữa sáng sủa của Lục Hằng vì thế ai nấu nướng.

Nghĩ cho tới phía trên tôi lại ko tức giẫn dữ nữa.

Chỉ thưa với u là Lục Hằng và tôi mới đây đang được hạn chế cân nặng, bữa sáng sủa ăn rất rất không nhiều.

8

Thì đi ra Lục Hằng vẫn luôn luôn đứng vị trí thứ 1 trong những lớp.

Nhưng tôi vẫn vô tình lấy lên đường địa điểm số một của cậu ấy.

Tôi rất rất phiền não.

Lục Hằng lại chuẩn bị ghét bỏ tôi nhiều hơn thế nữa một chút ít rồi.

Quả nhiên, Khi thay mặt đại diện của lớp phân phát bài bác thi đua của tôi, vẻ mặt mũi rất rất phức tạp.

Cầm bài bác thi đua cho tới tay tôi mới nhất phân phát hiện nay, bài bác thi đua bị người không giống sử dụng cây bút vẽ vài ba đàng, vết mực bị nhòe lên đường, giấy tờ cũng trở nên rách rưới.

Lục Hằng thiệt sự là 1 trong những thương hiệu nhỏ nhen.

Rõ ràng là tôi ko cố ý, sau đây ko lúc nào giành địa điểm số một nữa là được nhưng mà.

Cô giáo căn nhà nhiệm dò la tôi và Lục Hằng.

Cô ấy vấn đáp Lục Hằng tại vì sao lại thực hiện vì vậy.

Lục Hằng quay đầu sang một bên ko vấn đáp.

Thật là 1 trong những thương hiệu nhóc cứng đầu.

Tôi cuống quýt kéo tay gia sư căn nhà nhiệm giải thích: “Không cần Lục Hằng, là em tự động học tập thấy áp lực đè nén quá mới nhất vẽ linh tinh anh vô cơ.”

Vẻ mặt mũi gia sư căn nhà nhiệm còn ngờ vực.

Tôi ôm tay cô ấy thực hiện nũng: “Thật sự ko cần Lục Hằng đâu, cô Tô chớ trách móc cậu ấy nữa.”

Cuối nằm trong, cô ấy vẫn ko thể lắc fake được tôi, thả Lục Hằng về.

Sau Khi Lục Hằng lên đường, thay đổi lại cô ấy kéo tay tôi thưa rất rất trở nên khẩn: “Miên Miên, nếu như em bị tóm gọn nạt chắc chắn cần thưa với cô nhé.”

Cô giáo căn nhà nhiệm thiệt chất lượng, chất lượng rộng lớn Lục Hằng cuống quýt trăm lượt.

Nhưng thiệt đem lỗi, so với một nhà giáo chất lượng vì vậy, tôi vẫn giả dối.

Tôi cũng ko thể thưa với cô ấy, Lục Hằng ăn ở với tôi tệ vì vậy, là vì thế tôi nợ cậu ấy thật nhiều loại.

......

Đúng rồi, tiếp sau đó tôi thiệt sự ko thi đua đạt địa điểm số một nữa.

Mà tại vị ở địa điểm số hai!

Bạn nên ca ngợi tôi là kẻ biết trấn áp điểm số.

9

Một phái đẹp sinh đứng ngăn tôi lại ở phía trên đầu cầu thang.

Cô ấy ăn diện rất rất kỳ kỳ lạ, tóc nhuộm color tím.

“Giang Miên Miên cần không?”

Tôi gật đầu, không hiểu biết sao cô ấy lại biết thương hiệu tôi.

Khắc tiếp theo sau, phần cổ áo của tôi bị túm lại.

Tại sao một cô nàng lại khiếp sợ vì vậy.

Cô ấy nhìn tôi, hai con mắt trợn trừng.

Hình như cô ấy tức giẫn dữ, tuy nhiên tôi ko biết tại vì sao cô ấy lại tức giẫn dữ.

“Chính mi vẫn vứt phần quà nhưng mà tao tặng cho tới Lục Hằng đích không? Mày ngán sinh sống rồi chứ gì?”

Vứt vứt rubi tặng của những người không giống là hành động bất trang nhã, Miên Miên vô cùng sẽ không còn thực hiện.

Vậy nên tôi rung lắc lắc đầu, thưa một câu: “Không cần bản thân.”

Cô ấy lại từng bước áp sát tôi, bên trên mặt mũi lửa giẫn dữ bừng bừng:

“Có người thưa trông thấy mi sau thời điểm tan học tập lén về lớp, mi còn dám thưa ko cần mi à!”

Lén về lớp với ném rubi đem tương quan gì cho tới nhau sao?

Tôi không hiểu biết.

Hơn nữa, tôi cũng lên đường tặng rubi nhưng mà nhỉ.

Nếu mong muốn phát triển thành bạn hữu, ko cần nên tặng rubi sinh nhật sao?

Nhưng Lục Hằng ghét bỏ tôi, vì thế nhằm rubi của tớ không xẩy ra ném lên đường ngay lập tức trước mặt mũi, tôi chỉ rất có thể lén về lớp sau giờ tan học tập nhằm nhét nó vô vào bàn của cậu ấy.

Tôi còn tồn tại cơ hội này đâu chứ…

Vì thế tôi càng sử dụng mức độ rung lắc đầu: “Thật sự ko cần bản thân.”

Nhưng nhường nhịn như cô ấy càng tức giẫn dữ rộng lớn, xách phần cổ áo tôi tiếp cận bậc thang, tiếp sau đó buông tay, đẩy một chiếc vô trước vùng ngực tôi.

“Kẻ giả dối cần chịu đựng trừng phạt!”

Trong nháy đôi mắt mất mặt trọng lượng, Khi tôi còn còn chưa kịp phản xạ được gì.

Tôi vẫn quặt từng nào bậc thang.

Tôi ko biết.

Không nhằm ý cho tới con số.

Tôi chỉ biết toàn đằm thắm đang được rất rất nhức.

Đầu, tay, khung hình, chân, ko ở đâu ko nhức.

Trong khi hoảng loàn, tôi nghe thấy tiếng nói của phái đẹp sinh cơ.

Cô tao thế và lại cũng rất có thể phân phát đi ra tiếng nói ưỡn ẹo vì vậy.

Cô tao thưa tôi ko cẩn trọng trượt xuống, cô tao mong muốn kéo tôi lại tuy nhiên ko được.

Xuy~

Tôi nhổ một kho bãi nước miếng vô cô tao ở trong trái tim.

Làm gì đem người này há to tướng nhì đôi mắt giả dối đằm thắm buổi ngày vì vậy, chửi rủa cô tao ác fake ác báo!

Nhưng tiếp sau đó, tôi nghe được một giờ đồng hồ mỉm cười lạnh lẽo.

Là tiếng nói rất rất thân thuộc.

Cậu ấy thưa, tôi xứng đáng đời.

Ha ha.

Thì đi ra người ác fake ác báo là tôi.

Tôi quên mất mặt.

Lục Hằng hận tôi nhất.

Cậu ấy mong muốn tôi c.không còn nhất.

Nhưng cậu ấy cần tuyệt vọng rồi.

Tôi chỉ nhức người xem, tuồng như ko hề đem tín hiệu chuẩn bị c.hết.

Dường như đem cái gì cơ đang được chảy đi ra kể từ vô đôi mắt tôi.

Không ổn định rồi, tôi vẫn trở thành một con cái quái quí khóc kiểu như u mất mặt rồi.

Nhưng Miên Miên ko cần kẻ giả dối.

10

Hệ thống giám sát ở bậc thang bị lỗi.

Lục Hằng giả dối.

Cậu ấy thưa với nhà giáo rằng tôi vẫn tự động trượt xuống bậc thang.

Cậu ấy thưa chủ yếu tôi đã trông thấy, rất có thể thực hiện triệu chứng.

Tôi nhường nhịn như đem chút tức giẫn dữ, lại nhường nhịn như cảm nhận thấy đem chút oan ức.

Là vì thế Lục Hằng giả dối ko chớp đôi mắt sao?

Xem thêm: bị bắt cho hắn sinh nhi tử về sau

Nói dối trá vẫn là một đứa trẻ con hư hỏng.

Tôi đưa ra quyết định ghét bỏ cậu ấy một chút ít.

(Còn tiếp)