“Một, nhì, một, nhì...” Trên sảnh chuyển động, những member của câu lạc cỗ Taekwondo đang được rèn luyện thể lực. Với body cao ráo, nhỏ gọn, Giả Thược rất là nổi trội đằm thắm chỗ đông người, đang được tung tăng nhảy nhót không ngừng nghỉ, làn tóc ngắn ngủi tung cất cánh nhập dông tố.
Đột nhiên, cô tạm dừng, ánh nhìn liếc xung quanh tư phía, loại mũi thính tinh tế khụt khịt, cảnh giác nhìn từng ngóc ngỏng.
Các SV trải qua đi đi lại lại, sắc mặt mũi ai cũng có thể có vẻ hấp tấp vàng, tuy nhiên lại không tồn tại người nhưng mà cô thì thầm đoán.
Chẳng lẽ cảm xúc của cô ấy là sai sao?
“Này em ơi, chạy tiếp lên đường nào!” Phía trước sở hữu đàn anh khóa bên trên chứa chấp giờ đồng hồ gọi, cho tới thời điểm hiện nay Giả Thược mới mẻ chứa chấp bước xua đuổi theo dõi, tuy nhiên đường nét mặt mũi vẫn đang còn chút nghi vấn.
Cô ko ngờ lại cảm nhận thấy sở hữu khá thở của những người tê liệt ở xung quanh phía trên, không lẽ là vì thần kinh trung ương của cô ấy quá tinh tế cảm?
Sau khi bóng hình cô dần dần chạy ra đi, người đàn ông vốn liếng đứng dựa sống lưng nhập gốc cây anh khơi ngay lập tức chậm chạp rãi bước đi ra, nụ cười cợt nở bên trên môi.
“Chân Lãng!” Nghe nổi tiếng gọi, anh ngay lập tức ngoảnh đầu nhìn lại. Anh khoác áo sơ-mi white, cắm thùng, nhìn rất là nhỏ gọn, thật sạch.
Cô gái vừa vặn lên giờ đồng hồ khoác một cái váy nhiều năm, làn tóc đen sì nhánh buông xõa sau sống lưng, nhìn lênh láng vẻ nhu mì, ngoan ngoãn ngoãn.
Nụ cười cợt hòa nhã thường bắt gặp sinh ra bên trên khuôn mặt mũi, Chân Lãng khẽ gật đầu với đối phương: “Xin chào!”
Cô gái tê liệt chậm chạp rãi bước cho tới, cái váy nhiều năm múa lượn nhập dông tố thực hiện tôn vinh body nhỏ gọn tuy nhiên lại ko hề dường như hở hầm 1 chút nào, nụ cười cợt bên trên khuôn mặt mũi cô thì và lắng đọng nhưng mà e thẹn: “Bạn học tập cấp cho phụ vương rất khó gì lại nhập và một ngôi trường ĐH, tôi cho tới phía trên nhằm thăm hỏi đồng hương thơm.”
Chân Lãng khẽ gật đầu, chậm chạp rãi bước đi: “Tôi biết.”
Trong đôi mắt cô nàng tê liệt thông thoáng qua loa một đường nét ngượng ngùng, cặp đôi mắt lộng lẫy, ngoảnh đầu qua loa nhìn chàng trai to lớn mặt mũi cạnh: “Bạn biết ư?”
“Ừ!” Chân Lãng đáp. “Trên bảng list trúng tuyển chọn dán ở cổng ngôi trường, thương hiệu chúng ta ngay lập tức bên dưới thương hiệu tôi.”
Ánh đôi mắt cô nàng tê liệt trở thành buồn bã: “Vậy à?”
Anh trông thấy vẻ hụt hẫng hiện thị nhập đôi mắt cô, tuy nhiên cũng ko trình bày gì thêm thắt, vẻ hòa nhã nhưng mà xa vời cơ hội có những lúc còn kinh sợ rộng lớn những câu nói. rắn rỏi.
“Chân Lãng, tôi rất có thể nhờ chúng ta một chuyện được không?” Bạch Vi bước tiến ở bên cạnh Chân Lãng, lúng túng cúi đầu, tầm dáng rất là xứng đáng thương.
Anh giơ cuốn sách nhập tay lên, tỏ vẻ áy náy nói: “Xin lỗi GS còn đang được đợi tôi, sở hữu chuyện gì thì nhằm hôm không giống trình bày nhé!”
Những câu nói. tấp tểnh trình bày đành cố kìm lại, Bạch Vi khẽ gật đầu, lẳng lặng nhìn theo dõi bóng anh đang được dần dần khuất.
Trong trọ tại trường phái nam, Chân Lãng gối đầu lên nhì tay, nhắm đôi mắt nghỉ dưỡng trải nghiệm những làn dông tố xuân êm ấm kể từ ngoài hành lang cửa số thổi nhập, mặt mũi khóe mồm là nụ cười cợt nhẹ nhàng.
Bạn đang xem: oan gia tương phùng
Thành nệm bị gõ một chiếc ko mạnh ko nhẹ nhõm, Chân Lãng thông thoáng hé đôi mắt rồi khá nhướng mi theo dõi thói thân quen.
Lâm Tử Thần kháng tay nhập trở nên nệm trên tầng bên trên, cúi đầu nhìn xuống, cười cợt vẻ trêu chọc, nháy đôi mắt với Chân Lãng: “Nghe trình bày thời điểm ngày hôm nay cậu ở cùng theo với hoa khôi nguyên Trung văn.”
Cặp đôi mắt vừa vặn hé đi ra tê liệt ngay lập tức uể oải khép lại, tỏ ý rằng bản thân không tồn tại hào hứng với 1 yếu tố ngu ngốc như vậy.
Nụ cười cợt của Lâm Tử Thần vừa vặn thần túng và lại vừa vặn dường như khêu gợi đòn: “Cưa được hoa khôi nhưng mà ko trình bày với đồng chí, không lẽ cậu hoảng chúng tôi chọc hèo bánh xe cộ hoặc sao?”
“Hừ...” Chân Lãng thản nhiên nhấp lên xuống đầu. “Chẳng qua loa là vô tình bắt gặp nhau bên trên lối rồi thì thầm song câu thôi, ko đen sì tối tựa như những cậu suy nghĩ đâu.”
“Vậy sao?” Lâm Tử Thần đem ngón tay đi ra trước mặt mũi anh, rồi huýt sáo với vẻ lênh láng phóng khoáng. “Cậu nhận định rằng tôi lại lên đường tin yêu nhập bao nhiêu lời đồn thổi vớ vẩn chắc? Nếu anh hùng chủ yếu ko quá nhận, tôi lại thèm cho tới căn vặn cậu sao?”
Cặp đôi mắt đang được khép hờ tê liệt rốt cuộc vẫn chịu đựng hé đi ra, lông mi khá cau lại: “Cô ấy trình bày sao?”
“Công tác bảo mật thông tin của cậu thiệt ko tệ đấy!” Lâm Tử Thần kéo cái ghế ở bên cạnh cho tới, rồi vắt chân ngồi xuống, tựa cằm nhập ghế. “Nếu ko nên Bạch Vi chủ yếu mồm quá nhận trước mặt mũi quý khách rằng cậu là chúng ta trai cô ấy, chúng tôi lại chẳng bị cất giấu giếm xuyên suốt hoặc sao?”
Người phía trên nệm khá cau mi một chút ít, hai con mắt vẫn trọn vẹn tươi tỉnh trở lại: “Trước mặt mũi quý khách ư?”
“Tất nhiên rồi...” Lâm Tử Thần còn đang được tấp tểnh trình bày tiếp, chợt nổi tiếng gõ cửa ngõ cực kỳ nhẹ nhõm, một bóng hình nhu mì đứng ngay lập tức mặt mũi cửa nhà vốn liếng đang được không ngừng mở rộng.
“Tôi rất có thể lần Chân Lãng một chút ít không?”
Lâm Tử Thần ném qua loa phía Chân Lãng một ánh nhìn lênh láng ý vị, rồi nhảy nhảy dậy: “Tôi lên đường ăn chút trang bị phía trên, nhì giờ đồng hồ nữa tiếp tục trở lại.”
Khi lên đường sát qua loa Bạch Vi, anh rất có thể trông thấy rõ rệt khuôn mặt mũi cô vẫn ửng hồng, cúi đầu thiệt thấp.
Chân Lãng chậm chạp rãi vùng dậy, bóng dáng thon dài rộng lớn chắn không còn ánh mặt mũi trời phía bên ngoài hành lang cửa số, căn chống ngay tức khắc trở thành tối tăm, giá rét. Rồi anh nỗ lực chén trà bên trên bàn lên nhấp một ngụm, khá nước kể từ chén trà bốc lên khiến cho cặp đôi mắt bên dưới nhì sản phẩm mi cụp xuống của anh ý trở thành mơ hồ nước, khó khăn rất có thể nhìn đi ra được điều gì nhập tê liệt.
“Xin lỗi!...” Bạch Vi đan nhì tay nhập nhau, ngắc ngứ trình bày. “Tôi ko cố ý, mới đây sở hữu một anh lớp bên trên cứ theo dõi xua đuổi tôi, tôi cảm nhận thấy cực kỳ phiền nhưng mà ko biết nên kể từ chối thế nào là. Vừa khéo thời điểm ngày hôm nay khi lên đường cùng theo với chúng ta thì bị anh tao trông thấy, anh tao căn vặn chúng ta liệu có phải là chúng ta trai của tôi ko, tôi mong muốn bay ngoài sự quấy rối của anh ý tao nên vẫn quá nhận.”
“Vậy à?” Chân Lãng chỉ đáp lại bởi nhì kể từ lạnh nhạt, đường nét mặt mũi ko đổi khác.
Vẻ căng thẳng mệt mỏi bên trên khuôn mặt mũi Bạch Vi dần dần giảm sút, nhập hai con mắt vừa vặn ngước lên thấp thông thoáng niềm hy vọng: “Nếu chúng ta lo ngại, tôi tiếp tục lên đường lý giải rõ nét chuyện này, tuy nhiên...”
Cô tạm dừng ko trình bày tiếp, cặp đôi mắt nhìn Chân Lãng tràn trề vẻ êm ả, ko kìm được bước về phần bên trước thêm 1 bước.
Chân Lãng chỉ ngồi tê liệt tu trà, rất là lặng lẽ, nhịn nhường như ko nghe thấy gì.
Bên ngoài hiên chạy không ngừng nghỉ sở hữu những giờ đồng hồ bước đi trải qua đi đi lại lại, thỉnh phảng phất còn tồn tại những giờ đồng hồ bàn thảo xôn xang cùng theo với vài ba giờ đồng hồ cười cợt khanh khách hàng. Khi nghe thấy những tiếng động này, người nào là tê liệt vốn liếng mẫn cảm lại càng trở thành thấp thỏm, không yên tâm.
Xem thêm: dụ dỗ đại luật
Đây là trọ tại trường phái nam, cô vẫn nên bởi dự rất rất lâu rồi mới mẻ dám lao vào, khi tê liệt những người dân xung xung quanh đều nhìn cô bởi ánh nhìn rất là lờ mờ ám. Vậy nhưng mà thời điểm hiện nay Chân Lãng lại ko trình bày gì cả, trong tâm cô ko ngoài cảm nhận thấy ko mừng.
“Bạn ko trình bày gì sao?” Sự chờ đón nhiều năm đằng đẵng khiến cho cô mỗi lúc càng thêm thắt không yên tâm, những tiếng động láo tạp ngoài cửa ngõ so với cô nhưng mà trình bày giống như một sự chế nhạo. “Bạn rất có thể tỏ thái phỏng gì không?”
Chân Lãng đặt điều chén trà nhập tay xuống, nhì tay đút vào bên trong túi quần, chậm chạp rãi tựa người lên cái bàn trước mặt: “Không nên chúng ta trình bày tiếp tục lên đường lý giải rõ nét từng chuyện sao? Tôi còn có thể nói rằng gì nữa chứ?”
Lập tức, nhập hai con mắt cô tràn trề vẻ sửng sốt và chấn động, cô ngây người trước mặt mũi anh xuyên suốt một hồi lâu nhưng mà ko trình bày được câu nói. nào là.
Chân Lãng khẽ cười: “Bạn mong muốn trình bày với tôi cuộc bắt gặp hồi trưa đơn giản tình cờ sao? Vậy tôi vẫn đứng bên dưới gốc cây xuyên suốt chục lăm phút đồng hồ đeo tay, chúng ta cũng một mực đứng ở tê liệt trước đó chưa từng tách lên đường, không lẽ thiệt sự chỉ nhằm cho tới kính chào tôi một tiếng? Nếu mình thích kể từ chối một người theo dõi xua đuổi, tôi tin yêu là một trong những câu nói. trình bày trực tiếp nhã nhặn còn dễ dàng khiến cho người tao tiêu thụ rộng lớn là một trong những câu nói. giả dối thật nhiều. Còn nếu như khách hàng chỉ mong muốn lần một tấm lá chắn, tôi suy nghĩ ở bên cạnh chúng ta hẳn là sở hữu rất đông người mừng lòng hiến đằm thắm, huống chi...” Đôi đôi mắt trong xanh của anh ý như rất có thể nhìn xuyên trái khoáy lần người tao, khiến cho cô nàng ở phía đối lập cúi gằm mặt mũi. “Với phong thái của người tiêu dùng, nếu như thiệt sự mong muốn kể từ chối một người theo dõi xua đuổi, chắc rằng tiếp tục lựa chọn lựa cách mến thống nhất, chứ không cần nên là quá nhận quan hệ với 1 người đàn ông không giống ở trước mặt mũi từng nào người như thế. Nếu tôi thực sự chúng ta trai của người tiêu dùng, tất yếu tiếp tục cực kỳ hưng phấn, tuy nhiên cả chúng ta và tôi đều hiểu, tất cả chúng ta ko hề sở hữu quan hệ này.”
“Vậy...” Khuôn mặt mũi đang được cúi gằm của Bạch Vi đột ngột ngước lên. “Bạn rất có thể thực hiện chúng ta trai của tôi không?”
Cô hít sâu sắc một khá, khung hình bất giác trở thành cứng đờ. Câu trình bày này nhịn nhường như vẫn lấy lên đường toàn cỗ sự can đảm và mạnh mẽ của cô ấy.
Từ ngày nhập học tập cấp cho phụ vương, cô vẫn luôn luôn lấy thực hiện tự tôn vì như thế kết quả tiếp thu kiến thức đặc biệt quan trọng tài của tôi, tuy nhiên khi bảng kết quả của toàn ngôi trường được công phụ vương, lượt thứ nhất cô vẫn nên chịu đựng thất bại. Nhìn cái thương hiệu ở ngay lập tức phía bên trên bản thân, nhập trái khoáy tim cô vẫn chính thức tương khắc ghi nhì chữ tê liệt.
Từ ko phục cho tới khâm phục, kể từ ngầm để ý cho tới xiêu vẹo lòng, cho tới phiên bản đằm thắm cô cũng ko biết kể từ khi nào là bản thân lại chính thức quyết tâm ganh đua nhập và một ngôi trường ĐH với anh. Nhưng từ thời điểm ngày nhập học tập đến giờ đã và đang ngay gần được 1 năm rồi, vậy nhưng mà niềm mơ ước của cô ấy mãi vẫn ko trở nên thực tế.
Đây là cơ hội demo an toàn và tin cậy nhất nhưng mà cô nên thất lạc thời hạn bao nhiêu mon mới mẻ suy nghĩ đi ra được, mặc dù thế chỉ với sau vài ba thắc mắc của anh ý, toàn bộ vẫn trở thành vô nằm trong tồi tàn. Lúc này cô không có gì tâm lý đâu nhưng mà nhằm ý cho tới sự e thẹn thùng hoặc tự tôn nữa, ko kìm được chứa chấp giờ đồng hồ căn vặn anh.
Nụ cười cợt dần dần trở thành rực rỡ bên trên khuôn mặt mũi tuấn tú của anh ý, những lối đường nét kể từ từ biến đổi ấy khiến cho thời hạn như trì trệ dần, khiên trái khoáy tim cô chỉ nhập một thời hạn ngắn ngủi vẫn nên trải qua loa ko biết từng nào vòng luân hồi.
Khi nụ cười cợt tê liệt đạt cho tới cực kỳ hạn của việc hấp dẫn, một giọng phái nam nhẹ dịu nhưng mà hòa nhã vang lên nhập căn phòng: “Không.”
Chỉ sở hữu một kể từ cụt lủn, đi kèm theo một với đường nét mặt mũi lạnh nhạt vô nằm trong, vẫn rét mướt lùng tấn công nhừ trái khoáy tim cô.
Bạch Vi ngây người thẫn thờ, cô ko thể tưởng tượng được, tại vì sao khi thổ lộ loại chữ vô tình tê liệt, đường nét mặt mũi anh vẫn rất có thể trầm trồ hòa nhã cho tới vậy.
“Bạn...” Cô rốt cuộc cũng ko thể thổ lộ nốt những câu nói. khẩn khoản nề hà níu kéo, cũng chính vì nhập hai con mắt tê liệt của anh ý là một trong những vẻ xa vời cơ hội và rét mướt lùng, ở ngay gần nhau như thế, tuy nhiên cô lại cảm nhận thấy khoảng cách đằm thắm bản thân và anh thiệt quá xa vời xôi.
“Đi lý giải rõ nét những chuyện cần thiết lý giải đi!” Chân Lãng khẽ nhấp lên xuống đầu. “Bạn là một trong những cô nàng chất lượng tốt, chớ lấy danh dự của phiên bản đằm thắm đi ra thực hiện trò đùa!”
Bạch Vi lùi dần dần từng bước về hâu phương, không thích nghe những câu nói. vô tình tê liệt nữa. Rồi cô xoay người chạy lên đường như cất cánh, nhằm lại một bóng sống lưng yếu ớt khiến cho người tao thổn thức.
Chân Lãng ko xua đuổi theo dõi, thản nhiên thu ánh nhìn về, rồi lại uể oải sụp thêm vào cho bản thân một chén trà nữa, tiếp cận mặt mũi hành lang cửa số quan sát về phía xa vời. Tầm nhìn ở điểm này rất tuyệt, rất có thể trông thấy rõ rệt sảnh chuyển động ở đằng xa vời, những member của câu lạc cỗ Taekwondo vẫn đang được nhiệt huyết rèn luyện thể lực.
Khẽ nhấp một ngụm trà, nụ cười cợt của anh ý thời điểm hiện nay cũng êm ấm như nước trà nhập chén vậy.
Bạch Vi phân phát hiện nay, Chân Lãng ko hề vội vàng lý giải điều gì, nhưng mà những lời đồn thổi về tình thương đằm thắm cô và anh thì như nấm nẩy sau mưa, Viral cho tới từng ngóc ngỏng nhỏ của ngôi trường với 1 vận tốc nhanh chóng đến mức độ khó khăn ai tin yêu được.
Hoa khôi thanh nhã của khoa Trung văn, a ma tơ kín tiếng lặng thầm của khoa Y dược, tê liệt là một trong những sự phối kết hợp khiến cho rất đông người nên bất thần tuy nhiên cũng trọn vẹn hợp lí, tuy rằng đã từng tổn hại cho tới trái khoáy tim của vô số người, tuy nhiên người nào cũng nên thừa nhận rằng tê liệt là một trong những đôi bạn hoàn hảo và tuyệt vời nhất.
Trong lòng Bạch Vi lại một lần tiếp nữa bùng lên kỳ vọng, ở bên cạnh thỉnh phảng phất lại sở hữu những thông tin trình bày với cô, Chân Lãng trước đó chưa từng bật mý bất kể điều gì với những người dân cho tới căn vặn thăm hỏi về chuyện này, thái phỏng ấy cứ tương tự như là đang được ngầm quá nhận.
Có lẽ hôm tê liệt Chân Lãng chỉ dỗi bản thân tự ý thì thầm này đi ra trước mặt mũi từng nào người, vì thế mới mẻ sở hữu thái phỏng như thế, chứ thực đi ra ko hề ghét bỏ quăng quật gì bản thân.
Hoặc cũng rất có thể là vì sự tác động của từng nào câu nói. nghiền tụng, vì thế anh vẫn thay cho thay đổi tâm lý lúc đầu, mặc dù sao nam nhi cũng quan tâm chuyện sĩ diện rộng lớn phụ nữ giới.
Hay là anh đang được đợi bản thân trầm trồ thân mật và gần gũi rộng lớn, thổ lộ những câu nói. như thế đơn giản nhằm thách thức mình?
Khi phân tử như thể của niềm kỳ vọng được trồng xuống, sự khát khao tiếp tục tưới tắm cho tới nó nảy chiêm bao và trưởng thành và cứng cáp. Bạch Vi buông quăng quật từng sự tự tôn của phiên bản đằm thắm, bên trên lối Chân Lãng đến lớp về, bên dưới tòa căn nhà trọ tại trường phái nam, nhập tủ sách của phòng ngôi trường, chi phải là điểm rất có thể trông thấy Chân Lãng, cô đều thông thường xuyên xuất hiện nay.
“Bạch Vi.” Trong một giờ chiều oi bức, giờ đồng hồ ve sầu sầu râm ran khiến cho người tao cảm nhận thấy thấp thỏm, không yên tâm, tiếng nói của những người đứng bên dưới gốc cây vẫn rất là nhẹ dịu, cái áo sơ-mi white tinh anh ko hề bám chút mồ hôi: “Đừng vì như thế tôi nhưng mà phí nhiều sức lực lao động ko quan trọng như vậy, hãy quăng quật cuộc đi!”
Cô nữ giới sinh cúi gằm mặt mũi, tiếng nói sở hữu chút nghẹn ngào: “Chẳng lẽ anh thiệt sự ko mến em 1 chút nào sao?”
Chân Lãng cười cợt gượng gạo nói: “Bạch Vi, lượt trước tôi vẫn trình bày rất rõ ràng ràng rồi, tôi vẫn luôn luôn kỳ vọng chúng ta cũng có thể lên đường lý giải rõ nét từng chuyện.”
Đôi đôi mắt xinh đẹp mắt của Bạch Vi vẫn ngân ngấn nước đôi mắt, nhịn nhường như chuẩn bị khóc cho tới nơi: “Là bởi em ko chất lượng tốt sao?”
Giọng trình bày của anh ý cực kỳ nhẹ dịu, gần như là ko thể nghe đi ra sự chỉ trích nào là nhập đó: “Bạn rất tuyệt, thiệt đấy!”
\'”Vậy anh...”
“Trên trần thế này còn có thật nhiều loại chất lượng tốt, tôi ko thể sở hữu cả tất cả được, đó là điều ko thể miễn chống, đúng không nhỉ nào?” Giọng trình bày nhẹ dịu ấy nhịn nhường như vẫn đang được suy nghĩ cơ hội thuyết phục cô.
“Em không thích chia ly.” Cô khẽ gào lên bởi giọng quật cường, trọn vẹn không có gì vẻ điềm đạm thanh nhã của ngày trước.
“Chúng tao vốn liếng trước đó chưa từng cầm tay nhau lúc nào.” Chân Lãng khẽ nhấp lên xuống đầu, thở nhiều năm một giờ đồng hồ, rồi chứa chấp bước tiến về phía trọ tại trường phái nam. “Xin lỗi, tôi suy nghĩ trong tương lai chúng ta tránh việc thông thường xuyên tiếp đây như thế.”
“Anh vẫn mến người không giống rồi, trúng không?”
Chân Lãng khẽ gật đầu, ko hề cất giấu giếm: “Đúng.”
“Vậy em tiếp tục trình bày là anh sở hữu mới mẻ nới cũ.” Cô đùng một phát dằn lòng, bên trên khuôn mặt mũi xinh đẹp mắt hiện nay rõ rệt vẻ quyết tâm. “Đã bao nhiêu mon trôi qua loa rồi, toàn bộ quý khách đều nhận định rằng em là bạn nữ của anh ý, em sẽ không còn lý giải điều gì cả. Nếu anh cứ nhất quyết như thế, anh tiếp tục phát triển thành một người đùa bỡn tình thương của đàn bà, còn cô nàng nhưng mà anh mến tiếp tục phát triển thành kẻ huỷ đám tình thương của những người không giống.”
Chân Lãng thông thoáng tạm dừng, tuy nhiên cũng chẳng buổn ngoảnh đầu về phía sau: “Tùy chúng ta thôi, tôi chỉ răn dạy chúng ta một câu, danh dự của đàn bà rất rất đáng quý, không nên mang ra thực hiện trò đùa!”
Cuộc thì thầm đằm thắm nhì người cho tới đó là kết cổ động, những giọt nước đôi mắt lã chã của cô ấy nữ giới sinh ko thể níu kéo bóng dáng thon dài rộng lớn tê liệt. Nhìn Chân Lãng đang được dần dần ra đi, Bạch Vi lẳng lặng cắm chặt môi, bên trên mặt mũi hiện nay rõ rệt vẻ quyết tâm.
Trong thời hạn nghỉ ngơi hè, Giả Thược sở hữu một cuộc tranh tài cấp cho ngôi trường cần thiết nhập cuộc, nên ra quyết định ở lại luyện tập chứ không cần về căn nhà. Chân Lãng thì cũng vì vậy ghi chép report thực nghiệm nó học tập nên ko thể về căn nhà được.
Một ngày oi bức, Chân Lãng nỗ lực chén trà nhập tay đứng mặt mũi hành lang cửa số, quan sát về phía xa vời. Trên sảnh chuyển động, những member ở lại luyện tập của câu lạc cỗ Taekwondo ai nấy đều các giọt mồ hôi váy đìa, từng bước đi đều u ám, chỉ mất người chạy thứ nhất là tràn trề mức độ sinh sống. Ánh mặt mũi trời giá buốt phỏng không chỉ ko thực hiện tách sự hăng hái của cô ấy, ngược lại còn khiến cho cô nhận thêm bao nhiêu phần sức khỏe.
“Mọi người cố lên, chạy thêm thắt bao nhiêu vòng nữa nào!” Chỉ trong tầm bao nhiêu mon ngắn ngủi ngủi cô đang trở thành trung tâm của câu lạc cỗ, đang được lãnh đạo những đàn anh khóa bên trên. Khi chạy ngang qua loa một tòa căn nhà nào là tê liệt, ánh nhìn cô vô thức tìm tới địa điểm của 1 căn chống, rồi bất giác nhằm lòi ra vẻ khinh thường miệt.
“Rầm...” Cửa đùng một phát bị người tao tăng nhanh đi ra kể từ phía bên ngoài, Lâm Tử Thần lấy kể từ nhập cái túi nylon đi ra một lon bia vứt cho tới anh: “Trời giá buốt thế này nhưng mà cậu còn tu trà được, tài thiệt đấy!”
Chân Lãng mỉm cười cợt rung rinh nắp bia, ngước đầu tu một ngụm. Còn Lâm Tử Thần thì ngổi vắt vẻo bên trên ghế, cũng lấy một lon bia không giống đi ra, tu một ngụm thật to.
“Cậu cũng kiêu thiệt đấy, bạn nữ group nắng nóng cho tới phía trên mong muốn giặt ăn mặc quần áo chung cậu, mặc dù cậu ko nỡ nhằm người tao vất vả thì cũng tránh việc ngay tức khắc xua đuổi người tao lên đường như vậy chứ.”
Lâm Từ Thần khẽ nhấp lên xuống đầu, tỏ vẻ rất là khinh thường người nào là tê liệt. “Tin tức vẫn nằm ra từng toàn ngôi trường rồi, cậu tìm kiếm ra một cô bạn nữ ngoan ngoãn ngoãn, nết mãng cầu như vậy từng nào fan hâm mộ còn chẳng được đấy.”
Khóe mồm Chân Lãng khá nhếch lên, đường nét cười cợt nhập ánh nhìn vẫn trở thành rét mướt lẽo: “Vậy sao?”
Trong thời hạn anh ko về căn nhà, Bạch Vì cũng ở lại phía trên, và số lượt cho tới vị trí anh càng thêm thắt dày quánh.
Lâm Tử Thần khẽ nhún vai, không thích kế tiếp dây dính cho tới yếu tố này nữa, ghé sát cho tới vị trí anh trình bày với giọng thần túng vô cùng: “Chân Lãng, cậu sở hữu thân quen cô nàng nào là thương hiệu là Giả Thược không? Nghe trình bày cô ấy và cậu là bạn làm việc hồi cấp cho nhì, cấp cho phụ vương.”
Bàn tay đang được nỗ lực lon bia của anh ý đùng một phát Ϧóþ chặt, tuy nhiên vẻ mặt mũi thì vẫn điềm tĩnh như thường: “Có chuyện gì?”
“Tớ mong muốn theo dõi xua đuổi cô ấy.” Lâm Tử Thần ko hề cất giấu giếm, trình bày với giọng rất là kiên tấp tểnh.
“Bọn cậu bắt gặp nhau lúc nào chưa?” Chân Lãng khá bất thần, ko, nên là rất là bất thần.
Lâm Tử Thần ung dung gật đầu: “Cũng xúc tiếp được một thời hạn rồi, tớ cảm nhận thấy một cô nàng như thế thực sự quá khan hiếm sở hữu, không thích dựa dẫm nhập nam nhi, cũng ko lấy gia tài của nam nhi thực hiện xài chuẩn chỉnh nhận xét điều gì, sở hữu tư tưởng tự động lập, tự động cường, tự động công ty. Cậu biết phía trên, tớ ko mến một cô nàng quá thưỡn thẹo. Thôi trình bày lên đường, sở hữu chung tớ ko đây?”
“Bảo tớ nên chung sao?” Chân Lãng nhảy cười cợt, rồi cực kỳ nhanh chóng tiếp sau đó vẫn gật đầu. “Cậu mong muốn tớ chung thế nào là nào?”
Lâm Từ Thần khẽ cổ động cùi chỏ nhập người Chân Lãng một chiếc, rồi nháy nháy đôi mắt bảo: “Chỉ cần thiết lấy tư cơ hội bạn làm việc cũ nhưng mà hứa cô ấy ra bên ngoài thôi, phần còn sót lại cứ nhằm tự động tớ hồi hộp.”
“Tháng sau là sinh nhật của cô ấy ấy.” Chân Lãng thản nhiên nhắc nhở.
Cặp đôi mắt Lâm Tử Thần ngay tức khắc sáng sủa ngời: “Cô ấy mến một phần quà sinh nhật ra sao vậy?”
Nhóc con cái mến đồ vật gi ư, tất yếu là mến tấn công người rồi, tuy nhiên liệu cậu tao sở hữu dám chiều lòng nhóc con cái ko đây?
Chân Lãng tu thêm 1 ngụm bia, ở phía đằng sau nụ cười cợt rực rỡ thấp thông thoáng một đường nét xảo quyệt: “Cô ấy sở hữu một tình thương đặc biệt quan trọng với bánh kem bơ, có thể nói rằng là cực kỳ đặc biệt quan trọng, vô nằm trong đặc biệt quan trọng.”
Đêm ni, xin xỏ được đặt điều cho 1 vết chấm không còn cho tới toàn bộ những câu nói. giả dối.
Bình luận