Chương 70: Quý khách hàng, hãy tận hưởng
Trước đôi mắt cô là ánh sáng của đèn vàng êm ấm, ở vô căn chống nhỏ đó lại cảm nhận thấy khá mắt chói. Cạnh tai hoàn toàn có thể nghe được giờ máy điều tiết đang được hoạt động và sinh hoạt, giờ mưa rơi tí tách bên phía ngoài, cùng theo với, giờ nuốt mập nhòa.
Ôn Dĩ Phàm khá ngửa đầu, cảm biến những xúc cảm vừa phải xa xăm kỳ lạ lại vừa phải tận nằm trong này, cảm nhận thấy tâm lý của tôi cũng trì dừng lại. Cô không tồn tại kĩ năng suy xét cho tới lời nói Tang Diên vừa phải trình bày, toàn đằm thắm chỉ xấp xỉ theo đuổi động tác của anh ấy.
Thân thể Tang Diên rắn rỏi, yên ổn ắng chứa đựng lấy cô, vô láo loàn cô vẫn cảm biến được khá thở thân thuộc luôn luôn thực hiện cô say sưa ấy. Trên người anh vẫn còn đấy đem theo đuổi khá nước, nước ứ đọng bên trên ngọn tóc thỉnh phảng phất rơi xuống, đem theo đuổi khá giá tiền.
Sự êm ấm cho tới ko thể kiểm soát được như vùi lấp cô xuống bên dưới.
Nhưng rồi kiểu giá tiền như băng lại chung cô tươi tắn lại vài ba phần.
Ánh đôi mắt Ôn Dĩ Phàm mê mẩn, nhìn chú ý vô ánh sáng của đèn trước đôi mắt, rồi lại dịch rời xuống. Nhìn thấy ăn mặc quần áo bên trên người Tang Diên vẫn chỉnh tề, cô hứng lấy đầu anh, tiếng động vạc đi ra khá lập cập rẩy: "Tang Diên, anh vẫn ko tắt đèn. . ."
Nghe giờ, Tang Diên ngước đầu lên.
Dưới ánh sáng của đèn sáng sủa lóa.
Người con trai color domain authority white giá tiền, bên trên môi vẫn đem theo đuổi vệt nước khêu tình. Vẻ mặt mày anh tinh tế và sắc sảo, color đôi mắt thâm thuần, khi đó lại nhuốm color dụς ∀ọηg. Ngũ quan lại của anh ấy vẫn sắc bén như từng ngày, tuy nhiên tính xâm lăng như ông xã hóa học thêm thắt lên.
Như một kẻ xâm lăng táo tợn.
"Tắt đèn?" Tang Diên buông tay đi ra, vạt áo vẫn bị anh kéo lên rơi xuống theo đuổi, lại rơi về vị trí cũ. Giọng anh trầm thấp, đem theo đuổi ý cười: "Vậy thì làm thế nào em nhìn anh được?"
". . ."
Dứt lời nói, Tang Diên ngả người về hâu phương, ở nhiều năm bên trên nệm. Anh kéo cổ tay cô, thiên về phía bản thân. Cô bị bất thần, từ đầu đến chân nghiêng theo phần bên trước, nửa nằm ở vị trí bên trên người anh.
Trong thời điểm hiện tại, chỗ bị thương mặt mày đùi cần của Ôn Dĩ Phàm vô ý bị cọ vô quần anh.
Hơi nhói nhức.
Ôn Dĩ Phàm vô thức nhíu mi.
Nhận thấy tầm vóc của cô ý, Tang Diên ngừng lại. Anh buông tay thoát ra khỏi cổ tay cô, góc nhìn trượt xuống, thời điểm hiện tại mới nhất kịp phản ứng: "Đụng vô chỗ bị thương sao?"
Không đợi Ôn Dĩ Phàm lên giờ, anh tiếp tục ngồi dậy.
"Để anh coi một ít."
Bạn đang xem: tang diên ôn dĩ phàm
Ôn Dĩ Phàm thấp giọng nói: "Chưa ᴆụng cần, em ko nhức đâu."
Tang Diên không nói, chỉ bắt lấy đầu gối cô, nhìn chằm chằm vô chỗ bị thương bên trên đùi cô.
Đã tía tứ ngày rồi.
Hầu không còn tiếp tục kết vảy, color thâm nám lại, vì thế vừa phải bị bám nước nên khá sưng đỏ tía. Có vài ba đường nét cắt sâu sắc rộng lớn vẫn còn đấy trông thấy tia huyết nhàn nhã nhạt nhẽo. Trên nền domain authority white color như phản xạ của cô ý, nhìn những đường nét cắt này càng thêm thắt nguy hiểm cho tới kinh người.
Trong chớp đôi mắt này.
Tang Diên chợt thấy bản thân mới nhất đó là một thương hiệu súc sinh.
Vết thương ở chân cô vẫn ko lành lặn.
Hơn nữa cô lại vừa phải mới nhất kể lại những chuyện tồi tàn cô tiếp tục trải qua chuyện.
Vậy tuy nhiên anh dường như không suy nghĩ, là cô với cảm nhận thấy phản cảm với những chuyện chăm lo như thế ko.
Một lát sau.
Tang Diên từ từ ngồi dậy, dục niệm vô đôi mắt vẫn ko tan chuồn, tuy nhiên vô khi đó lại đem theo đuổi vài ba phần hối hận hận. Anh mím môi, nhìn vô đôi mắt Ôn Dĩ Phàm, trình bày thẳng: "Ngủ."
Ôn Dĩ Phàm khá ngây đi ra.
Như ko lăm le kế tiếp nữa, Tang Diên thư thả sửa quý phái lại tóc cái bên trên trán cô. Đôi đôi mắt anh vẫn trầm lặng như mực, nhìn chằm chằm vô những dấu tích bên trên người cô vừa phải bị bản thân tạo ra ra: "Anh chuồn tắm một ít."
". . ."
Ôn Dĩ Phàm nhìn anh.
Cảm thấy, trường hợp này thiệt ko thể tin tưởng được.
Trên người cô vẫn còn đấy ướƭ áƭ bám nhớp, với xúc cảm như từng một góc bên trên người đều đã trở nên anh thơm qua chuyện, toàn bộ đều đem theo đuổi khá thở của anh ấy. Như sử dụng lông chim liên tục trêu chọc quý khách cô cho tới ngứa ngáy khó chịu, rồi sau cùng lại chỉ mất như thế tuy nhiên thôi.
Bị anh kích ứng, tiếp tục nổi lên khát vọng ko thể mô tả được.
Rồi tiếp sau đó, lại ko được đáp lại 1 chút nào.
Ôn Dĩ Phàm vẫn nửa phía trên người anh, góc nhìn vẫn ko động đậy.
Xem thêm: trùng sinh chi tặc hành thiên hạ
Cô cũng ko biết sau cùng là chủ yếu bản thân với yếu tố, Hay là Tang Diên với yếu tố.
Người dữ thế chủ động là anh.
Ôm cô thơm cho tới thơm chuồn cũng chính là anh.
Cuối nằm trong chỉ vì thế một chuyện tí xíu chợt ngừng ngang, cũng chính là anh.
Ôn Dĩ Phàm với xúc cảm bạn dạng đằm thắm bản thân như 1 người bầy tớ thời xưa, chỉ hoàn toàn có thể chịu đựng đựng tuy nhiên ko được luật lệ với chút chủ kiến này. Nghĩ cho tới lời nói Tang Diên vừa phải trình bày, cô khá xị mặt mày, ko nhịn được nói: "Vậy em vẫn cần trả chi phí sao?"
Tang Diên ko phản xạ kịp: "Ừ?"
"Em thấy anh đáp ứng em như thế," đuôi đôi mắt Ôn Dĩ Phàm khá cong lên, đem vẻ hấp dẫn mị hoặc trời sinh, thời điểm hiện tại vô đôi mắt ý tình vẫn tràn trề. Cô khá hít hít mũi, trình bày ko nhanh chóng ko chậm: "Em khá lỗ vốn liếng."
". . ."
Nói xong xuôi, Ôn Dĩ Phàm dịch chân, ham muốn kể từ bên trên người anh trở lại.
Nhưng tức thì ngay lập tức đã trở nên tay anh ấn lại.
Ôn Dĩ Phàm ngước đôi mắt, nhìn vô hai con mắt như cười cợt như ko của anh: "Em trình bày gì?"
". . ."
Như ko suy nghĩ cô tiếp tục trình bày như thế, vẻ mặt mày Tang Diên như ko thể tưởng tượng nổi. Anh bịa đặt tay lên eo cô, áp sát cô vô người bản thân, gằn từng chữ một: "Nói anh nghe coi, vật gì lỗ vốn?"
Theo khoảng cách này, Ôn Dĩ Phàm ngừng thở, cũng khá hối hận hận tiếp tục tức thời xúc động tuy nhiên trình bày như thế.
Cô cũng ko biết nên thực hiện thế này, đành dứt khoát mặc kệ vớ cả: "Anh đáp ứng như thế là ko đạt tới mức thu lệ phí tiêu xài chuẩn chỉnh đâu. . ."
Nghe cô trình bày xong xuôi, Tang Diên khẽ nhướng mi, khóe môi khá nhếch. Anh ôm chặt cô, lại kéo nhì người quay trở lại dạng trước khi. Lần này anh tiếp tục nhẹ dịu rộng lớn.
Anh bắt lấy cổ tay cô, trượt xuống, ngừng ở vạt áo bản thân.
"Như thế này mới nhất đạt tới mức thu lệ phí tiêu xài chuẩn?"
". . ."
Những hành vi tiếp sau, đều vì thế Tang Diên dẫn dắt.
Tay Ôn Dĩ Phàm bị anh bắt lấy, đẩy áo của anh ấy lên, lòi ra khối cơ vùng bụng cường tráng. Giọng anh khá khàn, đem ý ham mê hoặc rõ rệt ràng: "Là cho tới em coi điểm này sao?"
Tiếp tục dịch rời lên bên trên.
"Hay là điểm này?"
Ôn Dĩ Phàm hoàn toàn có thể cảm biến được bàn tay bản thân hiện giờ đang bị anh bắt lấy, phía trên người anh quét dọn qua chuyện từng điểm. Tai cô từ từ đỏ tía lên, chỉ biết nghe anh ve vãn trêu chọc bản thân, tuy nhiên ko biết cần phản xạ ra làm sao.
Thẳng cho tới địa điểm xương quai xanh rờn.
Tang Diên nhìn cô, ngữ điệu như khiêu khích: "Xem xong xuôi chưa?"
Ôn Dĩ Phàm lờ đờ \'A\' lên một giờ.
"Bước tiếp đến là gì?" Tang Diên ấn đầu cô xuống, bịa đặt môi sát cho tới mặt mày tai cô, tiếng nói rất rất nhẹ nhàng, như thổi khí vô tai: "—— hãy tận thưởng."
Lời này vừa phải dứt, trí nhớ Ôn Dĩ Phàm như nổ tung.
Cùng với nhì chữ tiếp sau của anh ấy.
"Quý khách hàng."
. . .
Ôn Dĩ Phàm không thay đổi dạng, ko biết nên làm cái gi. Cô khẽ liếm khoé môi, rồi nhìn chú ý vô hầu kết và xương quai xanh rờn của những người con trai trước mặt mày, không tồn tại ngẫu nhiên động tác này không giống.
Tang Diên thấp giọng nói: "Sao ko hôn?"
". . ."
"Tốn chi phí tuy nhiên ko vấp vô, em ko thấy lỗ vốn liếng sao."
Lời này như dỗ dành, Ôn Dĩ Phàm cũng ko chịu đựng kiểm soát tuy nhiên cúi xuống. Cô cúi đầu thơm vô hầu kết của anh ấy, sau eo bị anh cố định và thắt chặt, hoàn toàn có thể cảm biến rõ nét rét mướt rộp của anh ấy.
Tang Diên thở dốc, thấy động tác của cô ý như đang được ђàภђ ђạ, thách thức tính nhẫn nại của anh ấy.
Rất nhanh chóng, anh lại ko thể kiểm soát tuy nhiên nâng đầu cô lên, sử dụng mức độ gặm vô môi cô.
Lòng bàn tay trượt xuống bên dưới, ᴆụng vấp vào cụ thể từng điểm bên trên khung người cô.
Bất tri bất giác, nhì người tiếp tục hoán thay vị trí của nhau. Ôn Dĩ Phàm ở nhiều năm bên trên nệm, mê mẩn nghe anh trình bày, khá tá hỏa, tuy nhiên lại sở hữu xúc cảm như tôi đã thiệt sự ném ra một trong những chi phí rộng lớn mua sắm một \'đầu bảng\' về \'chơi\'.
Thời điểm sau cùng, Tang Diên choãi tay tắt đèn, nhân tiện vậy lấy một chiếc vỏ hộp nhỏ phía trên tủ đầu nệm.
Như đang được mê man.
Ôn Dĩ Phàm nghe được tiếng động xé vỏ hộp.
Mọi loại cộng đồng xung quanh đều trở thành mơ hồ nước, chỉ mất độc nhất người trước mặt mày là khôn cùng rõ nét.
Động tác của Tang Diên nhẹ dịu và kiên trì, anh thơm môi cô nhằm trấn an, rồi tiếp sau đó từng tấc từng tấc xâm lắc cô. Cô cảm nhận thấy nhức nhối, vô mồm ko tự động mái ấm được vạc đi ra giờ nức nở nhẹ dịu, tuy nhiên lại ko hề với ý suy nghĩ lùi bước.
Cô ko quí ngẫu nhiên người con trai này vấp vô bản thân.
Chỉ trừ anh.
Ở trước mặt mày Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm chỉ ham muốn phụ thuộc sát anh rộng lớn một ít.
Bên ngoài giờ mưa rơi tương tự to hơn, ào ào rơi xuống, tấn công vô hành lang cửa số. Từ thư thả cho tới liên tiếp, tiếng động vọng vô đó cũng kể từ nhẹ nhàng cho tới nặng nề, ở vô tối tối đó lại khuếch nghiền lên.
Tang Diên giam giữ cô, lực đạo từ từ gia tăng, chỉ ham muốn đem cô trọn vẹn thực hiện của riêng biệt.
Nhiều năm khát vọng vô khoảng thời gian ngắn này đang trở thành thực sự, thực hiện anh điên hòn đảo, xúc cảm cuồng lẩn thẩn тһô Ьạᴏ kể từ từ lắc lấy lý trí của anh ấy.
Ngay tiếp sau đó, Tang Diên nghe được giờ nức nở của Ôn Dĩ Phàm.
"Tang Diên, nhức. . ."
Anh lấy lại niềm tin, trình bày giọng khàn khàn: "Đau ở đâu?"
Khóe đôi mắt Ôn Dĩ Phàm đỏ tía lên, ôm chặt sườn lưng anh, trọn vẹn ko thốt nên lời nói.
"Tại sao ko trình bày lời nói nào?" Tang Diên cúi đầu thơm vô cằm cô, động tác rõ nét tiếp tục nhẹ dịu rộng lớn, tuy nhiên trong lời nói trình bày vẫn đem theo đuổi vẻ khốc liệt ko ỉm diếm: "Em ko trình bày thì làm thế nào anh hiểu rằng nhức ở đâu?"
Ôn Dĩ Phàm vẫn không nói.
"Không trình bày đích thị không?"
Anh áp sát vào trong 1 mặt mày mặt cô, gặm gặm đai tai.
"—— vậy thì cố chịu đựng chuồn."
Bình luận