trọng sinh chi sủng tra nam hóa thê nô

Tiêu Dạ Nguyệt được kéo đến một khu đất nền phung phí ở vô rừng.

Lúc cậu trông thấy tiên sinh đứng ở đằng tê liệt, cậu vẫn khích động nhưng mà mong muốn chạy cho tới, tuy nhiên một vừa hai phải mới mẻ chạy được vài ba bước đã trở nên kéo lại.
"Dạ Dạ...."
Ôn Thường Thế tức thì ngay tắp lự giơ sung lên chĩa vô đầu cậu, cười cợt xi khặc với Tống Cảnh Nghi.
"Nào, chạy cho tới trên đây, tao đang được ngứa tay nè."
"Ôn Thường Thế, nếu như lúc này ông đi ra thú tội, ông vẫn sẽ vẫn thời cơ."
"Mày đang được dạy dỗ đời tao sao? Mày suy nghĩ tao ngu dĩ nhiên.

Bạn đang xem: trọng sinh chi sủng tra nam hóa thê nô

Mày yên tĩnh tâm, tao đem bị tiêu diệt cũng tiếp tục kéo theo dõi ngươi."
Tiêu Dạ Nguyệt nghe vậy hốt hoảng hét lên, "Không....ko được."
Đồng thời cậu càng vùng vẫy mạnh rộng lớn nhằm đẩy người đang được lưu giữ cậu đi ra.
"Dạ Dạ...!Em điềm đạm, ko có gì không còn.

Anh sẽ không còn sao không còn, em chớ hoảng."
Ôn Thường Thế nom Tống Cảnh Nghi, lại nom Tiêu Dạ Nguyệt, gượng gạo mặt mũi như ngộ đi ra điều gì tê liệt.
"À, tao quên mất mặt.

Nếu tao đem bị tiêu diệt, đem theo dõi một người mẫu theo dõi ko nên vẫn sung sướng rộng lớn sao."
Tống Cảnh Nghi tối sầm mặt mũi, gân xanh rớt bên trên trán cũng hiện thị lên.
Hắn biết, Ôn Thường Thế thời điểm ngày hôm nay là mong muốn toàn bộ đều bị tiêu diệt, giờ hắn đem trình bày gì rồi cũng có hại.

Hắn hoàn toàn có thể bị tiêu diệt, tuy nhiên nhỏ nhắn con cái của hắn thì nên sinh sống, cậu nên sinh sống thiệt đảm bảo chất lượng.
Tiêu Dạ Nguyệt nom khuôn mặt của Tống Cảnh Nghi, cậu như nắm rõ tiên sinh của cậu đang được suy nghĩ gì.

Sao tiên sinh lại hoàn toàn có thể suy nghĩ như thế, tiên sinh mong muốn quăng quật cậu lại 1 mình sao? Tiên sinh ko yêu thương cậu nữa sao?
Nước đôi mắt cậu chính thức rơi lã chã, cậu khóc nấc lên nom Tống Cảnh Nghi đứng trước đôi mắt.
Cậu không hiểu biết tại vì sao bản thân lại khóc như thế, tuy nhiên cậu không thích tiên sinh bị tiêu diệt.
Tống Cảnh Nghi lưu giữ lại cái ngày Tiêu Dạ Nguyệt chạy đi ra hứng đạn mang lại hắn ở kiếp trước.
Hôm tê liệt hắn về bên chống nom cậu vẫn ngủ ko, thấy cậu vẫn ngủ say mới mẻ lén hít lên môi cậu một chiếc, trình bày chúc cậu ngon giấc rồi tách lên đường.
Hắn mang trong mình 1 cuộc thanh toán rộng lớn vô tối ni.

Hắn tấp tểnh đoạn phi vụ chuyến này tiếp tục rút tay lại, công an vẫn nhằm ý cho tới hoạt động và sinh hoạt của hắn.

Hắn suy nghĩ sau khoản thời gian thành công xuất sắc rút tay lại hắn tiếp tục thay cho thay đổi thân thiết phận rồi nằm trong cậu đi ra quốc tế sinh sống.
Dù sao với vị thế của hắn thời điểm hiện tại, dù cho có thay cho thay đổi thân thiết phận hắn vẫn tiếp tục phát triển thành người đứng bên trên, người người ngước nom ước.
Nhưng Lúc thương hiệu đàn em hắn tin cậy tưởng nhất chĩa súng vô hắn và giơ đi ra tấm thẻ công an, hắn vẫn suy nghĩ, cuộc sống huy hoảng của hắn vậy là kết cổ động rồi.
Một cuộc đọ súng kinh hoàng vẫn ra mắt vô khi tê liệt, bên trên khung hình hắn vẫn đem nhì viên đạn, một viên ghim vô đùi nên và một viên ở vai ngược.
Hai viên đạn này sẽ không thể lấy mạng của hắn, tuy nhiên người của hắn đưa tới trên đây không nhiều nếu không muốn nói là rất ít vày đám công an, thời điểm hiện nay đã trở nên thịt không còn rồi.
Thật đi ra đám công an tê liệt cũng không có gì còn sót lại ai, trừ thương hiệu đàn em phản bội của hắn, tuy nhiên nghe trình bày người của quân team được van viện trợ đang được bên trên lối cho tới trên đây.
Tên đàn em tê liệt của hắn không xẩy ra thương nhiều, chỉ mất chỗ bị thương nhỏ bên trên cánh tay.

Tên tê liệt chĩa súng vô hắn, trình bày mang lại hắn biết cậu tao là công an mật thiệt, tuy nhiên vị thế của hắn thiệt tương tự như miếng bánh thơm và ngon ai ai cũng thèm mong muốn, và cậu tao cũng ko nước ngoài lệ.
Bây giờ chỉ việc thịt hắn rồi report với bên trên rằng căn cơ của hắn ko mất mặt, rất cần phải đột nhập sâu sắc rộng lớn,, như thế là vẫn đem nguyên do nhằm cậu tao ở lại bắt lấy toàn cỗ quyền lực tối cao của hắn.
Ngay trước lúc trị súng vang lên, một thân thiết hình họa nhỏ nhắn lao đi ra ôm đầy đủ lấy hắn, hứng mang lại hắn một viên đạn.

Thật tao hắn vẫn thủ sẵn một khẩu pháo rồi, chỉ việc thương hiệu tê liệt sẵn sàng nổ súng hắn tiếp tục né lên đường và phun trả lại.

Nhưng cậu lại bất thần lao đi ra hứng đạn mang lại hắn khiến cho hắn ko kịp trở tay.

Đợi đến thời điểm viên đạn của hắn phun đi ra trúng đầu của thương hiệu tê liệt, cậu cũng té xuống trong tầm tay của hắn.
Hắn không thích lại một đợt tiếp nhữa Chịu cảm xúc khung hình cậu giá tiền dần dần trong tầm tay của hắn, không thích một Tiêu Dạ Nguyệt linh hoạt hoặc cười cợt nên đơn độc ở 1 mình bên dưới lớp khu đất giá rét.
Vì vậy tức thì khi cậu vùng đi ra chạy cho tới bao bọc lấy hắn như chuyến trước, chuyến này hắn chỉ tuân theo bạn dạng năng là ôm chặt cậu xoay cậu lại nhằm viên đạn ghim vô sống lưng hắn.
"Dạ Dạ, anh van lỗi.

Anh thiệt sự vớ yêu thương em."
Là anh vẫn trình bày câu nó này quá muộn, là anh xoay đầu quá muộn.
Thật may vì như thế ông trời mang lại anh thêm 1 thời cơ nữa nhằm trình bày yêu thương em sớm rộng lớn, nhằm chiều chuộng nâng niu em, nhằm em ở trong tim anh thực hiện nũng, nhằm hoàn toàn có thể nom em khóc, em cười cợt.
Hắn không tồn tại cảm xúc nhức ở điểm viên đạn ghim vô, hắn chỉ cảm nhận thấy nhức lòng vì như thế hắn lại nhằm cậu rơi nước đôi mắt vì như thế hắn.

Chứng con kiến khuôn mặt đẫm nước mặt mũi của cậu, nghe giờ đồng hồ khóc nức nở của cậu.

Hắn mong muốn đem tay bản thân lên vệ sinh lên đường những giọt nước đôi mắt tê liệt, mong muốn trình bày với cậu, "Dạ Dạ, em chớ khóc.

Sẽ thời gian nhanh thôi, anh tiếp tục lại về bên mặt mũi em.

Xem thêm: địch tướng vi nô

Em chớ khóc, anh tiếp tục nhức lòng."
Nhưng cho tới sau cuối hắn vẫn ko thể thực hiện, ko thể trình bày được những vấn đề đó, khuôn mặt cậu vô hai con mắt hắn cứ lù mù dần dần rồi mất tích.

Lúc hắn hé đôi mắt tỉnh lại đợt tiếp nhữa, hắn thấy bản thân phía trên chóng vô phòng ngủ không xa lạ.

Hắn vẫn suy nghĩ hắn vẫn mơ, thiệt đi ra Ôn Thường Thế không tồn tại bắt cậu, cậu chắc hẳn rằng đang được tập luyện thể thao ở bên dưới vườn cửa.
Để đến thời điểm trông thấy di hình họa của cậu treo phía trên tường lại tương tự như một chiếc tát tát mạnh vô mặt mũi hắn.
"Không....Không thể như vậy được.

Em ấy ko thể bị tiêu diệt được."
Tống Cảnh Nghi vẫn quỳ gục xuống bia mộ của cậu nhưng mà hét vững mạnh.

Hắn liên tiếp đem tay tìm hiểu phần khu đất nhô lên, tuy nhiên không thể đem nổi được khung hình cậu lên nữa.
"Dạ Dạ....Dạ Dạ....em đem nghe thấy anh gọi ko....!Dạ Dạ, quay về với anh lên đường nhưng mà em."
"Dạ Dạ, anh biết sai rồi, em chớ đùa anh như thế nhưng mà em."
Hắn ko thể biết bản thân đang được ở điểm nào là.

Ở điểm hắn vẫn tử tự động bị tiêu diệt nằm trong cậu Hay là điểm hắn vẫn hoàn toàn có thể ko cần thiết cậu hứng đạn cho bản thân mình.

Cho cho dù là ở điểm nào là ngược tim hắn cũng nhức như bị ngàn nhát dao đâm, hắn ko thể sinh sống cuộc sống nhưng mà không tồn tại cậu, hắn biết, cậu cũng thế.

Hắn lưu giữ cậu, lưu giữ cho tới domain authority diết.
Bỗng nhiên hắn nghe thấy như phổ biến ai tê liệt gọi bản thân, hắn lạng lẽ lắng tai nghe.
"Tiên sinh.

Tiên sinh."
Từng giờ đồng hồ từng giờ đồng hồ, hắn nỗ lực chạy thiệt thời gian nhanh về điểm trị đi ra giờ đồng hồ gọi, cậu vẫn gọi hắn, Dạ Dạ đang được gọi hắn.

Nhưng giờ đồng hồ gọi này như vang từng tứ bề, hắn chạy về mặt mũi nào thì cũng ko thể trông thấy cậu.

"Dạ Dạ...!Dạ Dạ à...."
Hắn nghe thấy giờ đồng hồ cậu khóc, nghe thấy giờ đồng hồ Cảnh Tuyên đang được yên ủi cậu, nghe thấy cả giờ đồng hồ phụ thân cậu rủ dành riêng cậu, còn nghe thấy giọng của Cố Cảnh Sâm trình bày với hắn, chỉ việc hắn tỉnh lại, cuộc sống sau đây của hắn và Dạ Dạ tiếp tục mãi niềm hạnh phúc, tiếp tục không có gì bất kì trắc trở nào là nữa.
Nhưng hắn ko biết hắn đang được ở điểm nào là nhằm về bên.
"Tiên sinh, còn đám hỏi của em thì sao? Hôn lễ bên trên bãi tắm biển và bó hoa 999 bông của em."
Lời nhắc nhở như mang lại hắn nhìn thấy một tuyến phố.

Đúng rồi, hắn còn nên cưới cậu, hắn vẫn hứa tiếp tục mang lại cậu một hít lễ bên trên bãi tắm biển, hắn ko thể lại thất ước được.
..
Từ khi Tống Cảnh Nghi được tiến hành chống phẫu thuật rồi trở đi ra, tính cho tới hiện nay đã là một trong mon rồi.
Tiêu Dạ Nguyệt vẫn gầy còm lên đường vày đôi mắt thông thường cũng hoàn toàn có thể thấy rõ ràng.

Hai má bánh bao núng nính của cậu vẫn hóp lại, trong cả hai con mắt cũng thâm nám quầng một black color và sưng húp.
Mỗi ngày cậu đều ở bệnh dịch viên ngồi kề bên Tống Cảnh Nghi, kể mang lại tiên sinh của cậu nghe chuyện của ngày thời điểm ngày hôm nay nhưng mà cậu trông thấy vô khám đa khoa, kể không còn rồi tiếp tục nói lại những chuyện vô căn nhà, trình bày với tiên sinh đàn bà Donna của mình lại tuyển chọn ăn rồi, cũng ko Chịu mang lại cậu tắm, Đậu Đậu cũng gầy còm lên đường một vòng rồi, trong cả ngày chỉ ở yên ổn một vị trí ko Chịu hoạt động và sinh hoạt nữa.
Bệnh viện ko mang lại đem gia súc vô nên cậu ko thể đem bọn chúng cho tới đùa với tiên sinh, cậu suy nghĩ dĩ nhiên nó cũng tương đối lưu giữ tiên sinh nên chểnh mảng ăn chểnh mảng thực hiện.
Cha Tiêu cũng tương đối xót cậu, tuy nhiên biết cậu chấp nệ nên thường ngày đều cho tới một chuyến, trình bày cậu lên đường ngủ nhằm ông ngồi đợi chờ cho, nếu như Tống Cảnh Nghi tỉnh lại ông tiếp tục gọi cậu tức thì.
Không chỉ mất Donna bà Đậu Đậu chểnh mảng ăn chểnh mảng thực hiện, trong cả cậu cũng chểnh mảng ăn còn ko Chịu lên đường nghỉ dưỡng.
Cha Tiêu nên trình bày mãi cậu mới mẻ trèo lên cái chóng được sẵn sàng kề bên chóng bệnh tình của Tống Cảnh Nghi ngủ.

Xem thêm: chiến lang truyện

Nhưng giấc mộng của cậu chấp chới, chỉ tầm chục, nhì mươi phút lại tỉnh dậy một chuyến.

Sau tê liệt thì ko ngủ nữa, tiếp tục lén khi không tồn tại ai cho tới nữa cậu lại ở gục mặt mũi gối Tống Cảnh Nghi khóc.
Hôm này cũng như từng chuyến, cậu khóc mệt mỏi tiếp tục lại nhắm đôi mắt thiếp lên đường kề bên Tống Cảnh Nghi, bàn tay nhỏ nhỏ nhắn vẫn bắt chặt lấy bàn tay to tướng rộng lớn của hắn, nỗ lực thăm dò một sự ấm cúng.
Lần này sẽ không như thể những chuyến không giống ở đoạn, Lúc cậu hé đôi mắt tỉnh lại, hai con mắt color lam của tiên sinh đang dần nom chằm chằm cậu, một tay của tiên sinh vòng đi ra sau đầu bao bọc lấy cậu, một tay thì vuốt ve sầu hai con mắt cậu, xuống môi rồi tiếp sau đó rướn người cho tới hít cậu.

Một nụ hít nữ tính chứa chấp lênh láng nỗi lưu giữ và thương yêu..