Biên tập: Rosa
Nghê Già ko ngờ bản thân và Trần Kính Sinh sẽ tới đoạn này.
Bạn đang xem: truyện thống ngưỡng
Cho cho tới giờ đây, kỹ năng nhẫn nhịn của cậu chất lượng rộng lớn cô nghĩ về.
Cô thà đấu với cậu một trận, kết thúc thì coi như không tồn tại chuyện gì xẩy ra, giải trừ không còn oán thù, trở lại trở nên nhì người xa xôi kỳ lạ, cũng chất lượng rộng lớn nhằm cậu ấn cô bên trên sofa, còn đè nén khiến cho cô ko động che được.
Cô ko cần trước đó chưa từng thấy dáng vóc sexy nóng bỏng của cậu, khuôn mẫu phiên phía trên Sảnh thượng, Khi Phàn Nhân bao bọc lấy cậu, vừa phải hít vừa phải cắm, bên dưới hoạt sắc sinh hương thơm, cậu vẫn điềm tĩnh, ánh trăng chiếu bên trên người cậu như rắc một tầng sương.
Khi cơ cô cảm nhận thấy, khắp cơ thể phái mạnh sinh này đều lòi ra một cảm xúc “Cấm dục”.
Mỹ nhân vô ngực nhưng mà mặt mày cũng ko thay đổi sắc, dáng vóc mím môi và trầm đem của cậu còn mê hoặc hơn hết dung dịch kích dục.
Nữ sinh đều mến khẩu vị này.
Trần Kính Sinh là nổi bật nhất.
Xa cơ hội, tự cao lại cao quý, tính cơ hội gắt gỏng, sự giá buốt lùng và tàn bạo thân ái sản phẩm lông ngươi ko lúc nào gạt chuồn được. Hai loại vô cùng đoan chạm va vô người cậu, vấp cần một thành viên xích míc tuy nhiên sắc bén.
Cậu xén rời khỏi một con phố cho chính bản thân mình, người không giống ko học tập được, vô một quý ông đẫy mỡ, độc cướp một địa điểm.
Người như thế, rớt vào điên loạn tiếp tục như vậy nào?
Ngẫm lại cũng khá kích ứng.
Thấy cô thất thần, Trần Kính Sinh cắm mạnh vô môi cô.
Cô ngay tức thì lườm cậu, ánh nhìn cậu đem ý mỉm cười, sau khoản thời gian tách ngoài vùng mồm cô thì chính thức mút môi cô.
Mỗi phiên cô mở miệng thì thầm đều khiến cho cậu tức giận dỗi.
Nên lấp kín kể từ lâu.
Trần Kính Sinh hít vô cùng dữ, cậu xiết chặt cổ tay cô, ấn chặt vô vào sofa, tay cơ thì cầm lấy gáy của cô ý, chỉ việc cô trốn, cậu ngay lập tức đè lại.
Cậu ko hề êm ả dịu dàng, nghiền cô đáp lại, vị giác của cô ý bị cậu cắm cho tới nỗi lập cập lên.
Ngay cả thời cơ nhằm cô thở cũng ko mang đến.
Nghê Già có duy nhất một tay là tự tại, cô đẩy cậu rời khỏi, lại bị cậu áp sát vô lồng ngực rắn rỏi, cậu đè nghiền nhì trái khoáy gò mềm mịn và mượt mà của cô ý, tay cô bị kẹt ở vô.
Shit, rút ko rời khỏi.
Nghê Già kể từ vứt.
Cô ko động nữa, trợn tròn xoe đôi mắt nom Trần Kính Sinh.
Lúc hít môi cô ko nhắm đôi mắt.
Cô mến nom chằm chằm đối phương, coi chúng ta chau ngươi hoặc quên không còn vớ cả; vậy là, chúng ta say đắm đầy đủ loại biểu cảm của cô ý, cũng khiến cho cô làm rõ, cô ko lúc nào bị thu phục, cũng ko lúc nào thiệt sự nhập tâm vào trong 1 trận triền miên.
Trần Kính Sinh cũng ko nhắm đôi mắt, lông nheo cậu vô cùng lâu năm, nom sát, mới nhất phân phát hiện tại với nếp cấp nhì mí vô cùng nhạt nhẽo, thông thường nom như đôi mắt một mí, vậy nên ánh nhìn cậu thông thường dường như vừa phải mỏng tanh vừa phải sắc.
Đáy đôi mắt cậu xuất hiện tại một ngọn lửa tối tăm, con cái ngươi đen sạm như mực, thâm thúy thẳm tuy nhiên sáng sủa mê hồn.
Đây là 1 trong những cuộc chiến quyền năng ngang nhau, không có bất kì ai chịu đựng khuất phục ai.
Trần Kính Sinh tấn công bá đạo như xâm lăng, cô ngay lập tức buông lỏng người, hùa theo gót.
Hôn năm phút đồng hồ thời trang, Trần Kính Sinh sau cùng cũng buông cô rời khỏi.
Nghê Già mặt mày ko hồng tai ko đỏ ửng, tóc tai lộn xộn, phần cổ áo bị nghiêng, đầu vai tròn xoe trịa lòi ra ngoài.
Trần Kính Sinh lăm le vùng lên thì Nghê Già tiếp tục nhấc chân, đôi bàn chân nhỏ nhắn thời gian nhanh nhẹn cặp lấy eo cậu.
Cô mượt như bến bãi bùn ở bên dưới thân ái cậu, mị nhãn như tơ: “Cứ vậy nhưng mà chuồn à?”
Cậu rõ nét cứng như khối Fe.
Cổ họng Trần Kính Sinh vô cùng khàn: “Buông rời khỏi.”
“Làm chi, hít cũng hít rồi, ko cần thiết tôi chung cậu sao?”
Trần Kính Sinh đùng một cái nâng tay, bóp mạnh vào trong 1 mặt mày ngực bị lòi ra của cô ý, Nghê Già bị nhức, ngực lập cập lên, thả lỏng chân.
Cậu té ngoài sofa.
Đi về phía toilet với ‘cây gậy’ đang được nhô lên.
Nghê Già kể từ từ ngồi dậy, phụ thuộc sofa, tiếng nói với chút hể hả, “Định tự động bản thân giải quyết?”
Hình tượng của cô ý thời điểm hiện tại, như hồ ly tinh quấn thân ái vậy, chỉ thiếu thốn giăng tơ nữa thôi.
Trần Kính Sinh ko nhằm ý cho tới cô.
Cậu nghẹn cho tới óc nhức.
Nhưng cũng làm rõ tâm lý của Nghê Già.
Mỗi một động tác của cô ý, đều là cố ý hấp dẫn, dỗ ngon dỗ ngọt cậu xẩy ra chuyện gì cơ với cô, khiến cho những chuyện ko thể giải quyết và xử lý cơ, kéo lên nệm giải quyết và xử lý.
Chỉ cần thiết lên nệm, mối liên hệ mập lờ mờ thân ái chúng ta mới nhất với khái niệm đúng mực.
Một phân phát súng tan biến rán oán thù, đoạn việc thì thẳng chụp mông chạy lấy người.
Trong đôi mắt người ngoài, chúng ta đó là quân địch, gặp gỡ nhau tiếp tục đỏ ửng đôi mắt, cậu hận cô, bắt nạt cô mọi nơi, thành phẩm lại ở kề bên cô, chuyện này chằng khác gì tự động vả vô mặt mày bản thân.
Nếu rất thực sự xẩy ra gì cơ, tính khí cao ngạo cơ sẽ không còn được chấp nhận cậu đi kiếm cô nữa.
Nghê Già thấy rõ ràng điểm đó nên tối ni mới nhất bám lấy cậu ko ân xá.
Suy mang đến nằm trong, cô chỉ ham muốn kết cổ động.
Lấy cơ hội điên loạn nhất.
Từ biệt cậu.
***
Nghê Già nghe giờ nước chảy kể từ vô chống Trần Kính Sinh thì tự động châm cho chính bản thân mình một điếu dung dịch.
Trong phòng tiếp khách còn còn lại một không khí mập lờ mờ, cô mỉm cười ko chút biểu cảm, ko ngờ với cùng một ngày cô còn rất có thể thật sạch sẽ như thế, chỉ hít, ko làm những gì không giống.
Tối ni không giống như cô mong ước.
Lúc nghe Sở Lê trình bày câu “Trần Kính Sinh mến cậu” cô tiếp tục nảy rời khỏi ý niệm này.
Ánh đôi mắt cậu nom cô, tiềm ẩn toàn cỗ xích míc của cậu. Hơn nữa, cậu đang được từ từ kể từ vứt việc đấu tranh giành.
Cô nghĩ về, cho dù thành phẩm với rời khỏi sao, ngủ với cậu cũng ko lỗ vốn liếng.
Nhưng cô cũng biết, Trần Kính Sinh căn phiên bản không thích thế.
Cô ko biết lúc nào cậu phân phát hình thành, tuy nhiên những chuyện thanh ngang ngõ tắt cô thực hiện cũng ko khó lường, trêu chọc cậu cũng chất lượng, cố ý ganh đua tợp rượu cũng chất lượng, liều mình tợp nhiều cũng chất lượng, cô biểu diễn nửa thiệt nửa fake, trí tuệ của cậu vẫn luôn luôn rất tuyệt, khi cảm nhận thấy cô không phải như ngày thông thường, hẳn là nên đoán rời khỏi.
Dùng thân ái thể thay đổi lấy một thành phẩm, thiệt sự là giải pháp thấp thông thường nhất.
Nhưng cô không hề con phố này nhằm chuồn.
Cô không thích dây dính như thế mãi.
Cô là kẻ ham muốn tách chuồn, nếu như trước lúc chuồn, tất cả ở phía trên đều không tồn tại kết viên chất lượng rất đẹp, vậy cứ nhằm nó mãi mãi ở vô này chuồn.
Cô chẳng ham muốn đem theo gót vật gì cả.
Rất ích kỷ.
Cô vô cùng hoảng cuộc sống thường ngày tiếp tục nghiêng ngoài tiến trình đợt tiếp nhữa.
Xem thêm: yêu người nhiều năm như thế
Nghê Già vùng lên, hé nửa cánh hành lang cửa số vô phòng tiếp khách rời khỏi nhằm hương thơm sương tan chuồn.
Cô tựa vô hành lang cửa số, nom lên khung trời cao bao nhiêu trăm mét vừa phải xa xôi xôi vừa phải đen sạm kịt, để ý trần thế, vạn vật đều trở thành nhỏ bé bỏng. Dòng xe pháo ngay lập tức nhau phân tách năm xẻ bảy TP. Hồ Chí Minh, với dông tố thổi cho tới, tóc cô chính thức nhảy múa.
Trần Kính Sinh rời khỏi, nhận ra cảnh tượng như thế.
Nghê Già đứng trước hành lang cửa số, gầy đét mà đến mức chuẩn bị vỡ, khi cô ko trầm trồ lẳng lơ tiếp tục luôn luôn là dáng vóc tổn thất niềm tin này.
Bất cần thiết.
Giống như giây tiếp sau ngay lập tức bặt tăm.
Cũng vô khoảng thời gian rất ngắn này, Trần Kính Sinh cảm nhận thấy, một ngày nay cơ cô tiếp tục bặt tăm đợt tiếp nhữa.
Ý nghĩ về này khiến cho cậu chớp đôi mắt cũng cảm nhận thấy thay đổi trở ngại.
Nếu cô ko xuất hiện tại nữa, cuộc sống thường ngày của cậu rất có thể tựa như khi đầu, bị nhốt trong mỗi xúc cảm thất thông thường, bị tra tấn, bị trói buộc.
Cậu tiếp tục vứt vứt sự ấm cúng, trở về phía lạnh buốt, tối lâu năm đằng đẵng, thiếu thốn tổn thất ngũ vị.
Điều tồi tàn nhất cũng không giống như vậy.
Cậu từng chịu đựng qua chuyện vô cùng hạn, thiệt khó khăn nhằm khơi dậy đợt tiếp nhữa.
Mà thời điểm hiện tại, cô tiếp tục khiến cho cậu nếm được thú vui nồng nàn.
Một không nhiều kể từ khi chính thức, cho tới hiện nay đã lặng lẽ cướp lấy khắp cơ thể cậu.
***
Trần Kính Sinh tiếp cận, vòng cánh tay qua chuyện eo cô, fake tay ngừng hoạt động bong lại.
Nghê Già ngoan ngoãn ngoãn phụ thuộc lòng cậu, tuy nhiên ko bao lâu, Trần Kính Sinh ngay lập tức buông rời khỏi.
Nghê Già trừng đôi mắt nhìn: “Tôi ngủ ở đâu?”
Trần Kính Sinh dẫn cô vào trong 1 căn chống.
Chắc là chống mang đến khách hàng.
Cô đoán chưa tồn tại ai ngủ vô phía trên vì như thế nệm vô cùng mới nhất, bên trên ga nệm hình chữ nhật không tồn tại lấy một mối nhăn, bên trên vách tường White có duy nhất một cái đèn tường, không tồn tại thiết bị tô điểm gì không giống.
Lạnh như băng.
Cô cũng nghĩ về ko rời khỏi, còn tồn tại ai tiếp tục ngủ qua chuyện tối ở trong nhà Trần Kính Sinh.
Ba u cậu sao?
Cô tiếp tục sắp tới nhì phiên, chỉ mất dấu tích của một người sinh sống.
Cậu ở 1 mình.
Chắc là không có bất kì ai cai quản cậu.
Nghê Già trải qua sờ dra nệm, rụt tay về, “Lạnh.”
Trần Kính Sinh liếc cô, “Muốn tôi thực hiện rét nệm trước sao?”
“Cũng ko cần ko được.”
Trần Kính Sinh ném mang đến cô remote điều tiết, trước lúc ngừng hoạt động, cậu xoay người hỏi: “Ngày mai bao nhiêu giờ ganh đua đấu?”
Nghê Già chỉnh điều tiết, đầu cũng không xoay lại: “Đừng cho tới.”
Trần Kính Sinh phụ thuộc cửa ngõ, ko động đậy.
Lúc này cô mới nhất xoay đầu nom cậu: “Tôi chạy cỗ xấu xa lắm.”
Cậu vẫn ko chuồn, nom chằm chằm cô.
Nghê Già thở lâu năm, “9:30 chính thức.”
Trần Kính Sinh “ừ” một giờ, tiếp sau đó ngừng hoạt động lại, “Ngủ chuồn.”
Shit.
Người gì vậy?
Hôn đoạn còn thái chừng này?
Nghê Già trợn đôi mắt, đưa vào chăn.
***
Đêm thứ nhất ở trong nhà Trần Kính Sinh, Nghê Già ngủ vô cùng khá.
Cô nhận định rằng bản thân tiếp tục tổn thất ngủ, chất lượng xấu xa gì cũng đều có đột phá huỷ, thế nào thì cũng nên hưng phấn xuyên đêm nhằm đãi đằng chân thành.
Nhưng cô tiếp tục Review cao phiên bản thân ái.
Chẳng những ngủ đặc trưng ngon, còn ngủ quên.
Trong khi mung lung, cô bị người tớ kéo kể từ vô chăn rời khỏi, Trần Kính Sinh vẻ mặt mày gắt gỏng ném cái địa hình đang được ‘xướng ca’ cho tới, “Ầm ĩ rộng lớn nửa ngày, u nó cô ko nghe thấy?”
“…”
Đêm qua chuyện cô ko đem địa hình vô chống, thiệt sự ko nghe thấy nha.
Nghê Già nhận lấy, giờ chuông vừa khít ngừng lại, năng lượng điện báo hiện tại bên trên screen, chúng ta đều thấy rõ nét.
Lại nom thời hạn, Nghê Già kinh ngạc, thẳng nhảy cẩng lên.
“Chết u, chín giờ rồi?”
9:30 cô với cuộc ganh đua tám trăm mét đó?
Nghê Già ko kịp thở, quan sát về phía Trần Kính Sinh, “Sao cậu ko gọi tôi dậy?”
Nói đoạn, mới nhất phân phát hiện tại trong cổ họng bản thân vô cùng khàn.
Đầu cũng choáng ngợp, như xối chì.
Kết trái khoáy của việc say rượu, bị nước giá buốt hắt vô mặt mày và ko đem quần là cô thành công xuất sắc bị cảm.
Thật là đen sạm rộng lớn c*t chó.
Sắc mặt mày của Trần Kính Sinh cũng khá khó khăn coi, tối qua chuyện cậu cứ như mê mệt muội, trời sát sáng sủa mới nhất ngủ được, lại bị giờ chuông bi bô thức tỉnh, thời điểm hiện tại toàn thân ái đều kêu gào vì như thế mệt nhọc, cực kỳ không dễ chịu.
Mà Nghê Già lại còn la hét ồn ã, Trần Kính Sinh trọn vẹn tổn thất không còn nhẫn nại, tiến thủ lên một bước, mạnh mẽ và uy lực ấn cô xuống nệm, giọng điệu hung tợn.
“Mẹ nó, cô ham muốn cút thì mau cút, còn ồn ã nữa, thời điểm hôm nay tôi tiếp tục khiến cho cô bị tiêu diệt bên trên nệm đấy.”
Hơi thở của cậu thời điểm hiện tại xa tít kỳ lạ, vô nằm trong dọa dẫm người.
Tim Nghê Già đập thình thịch, hoảng lập cập một hồi lâu mới nhất phản xạ lại, tức giận dỗi đẩy cậu rời khỏi, “Tôi cút tôi cút!”
Cô nhanh gọn lẹ rửa ráy, hấp tấp vội vàng vàng thay cho bộ đồ quần áo ngày hôm qua vô, vừa phải buộc tóc vừa phải chạy về phía cửa ngõ, tóc bị cô buộc lộn xộn.
Dọc lối, Nghê Già cố ý phân phát rời khỏi giờ “Loảng xoảng ầm ầm” mang đến lại gan, cô tức bị tiêu diệt rồi. Nhưng cô ko ngờ, Trần Kính Sinh ác rộng lớn cô nghĩ về, ngay tức thì chuồn vô chống bản thân, tiếp sau đó đóng góp sầm cửa ngõ lại.
Chấn động cho tới nỗi sàn nhà cũng lắc lên.
Đây đó là người tối qua chuyện hít cô sao?
Xem thêm: nữ phụ ba tuổi rưỡi hắc hóa
Cũng là kẻ nghiền căn vặn cô thời điểm hôm nay bao nhiêu giờ ganh đua đấu?
Đồ lừa đảo!
Nghê Già chỉ vô cửa ngõ chống cậu, khàn giọng thét chói tai: “Mẹ nó, thời điểm hôm nay cậu chớ cho tới lần tôi!”
Bình luận