
Tác giả: Tài dịch vô danh
Nguồn: AO3
Bạn đang xem: tự mình đa tình
Edit: Kriez
Thể loại: phái nam x phái nam, đoản, sư đồ gia dụng niên hạ, h văn.
___________
Thần thức của Yến Như Vân bị giắt kẹt nên vẫn luôn luôn say giấc, Tề Tiêu khi thì thư thả cho tới chuồn vô chống, khi thì ngồi mặt mũi nệm coi mồm chỗ bị thương của Yến Như Vân, kể từ chiều cùn cho tới tối buông, chợt nghe giờ gõ nhẹ nhõm vang lên ngoài hành lang cửa số, hấp tấp vàng đứng lên tiếp cận vị trí kia, vừa phải Open thì với 1 con cái hạc giấy má cất cánh vô.
Tề Tiêu ngay tắp lự bắt lấy con cái hạc giấy má rồi tạm dừng hoạt động tiếp cận mặt mũi bàn, banh Độ âm phù rời khỏi, tiếng nói của Liễu Trang giống như giọt nước nhỏ lộn ra vô chống.
“… Tâm ma mãnh đó là tạp niệm vô vàn, là 1 trong thể… quấn riết vô nhau, thức diệt người si.”
Tề Tiêu rợn lòng, bàn tay đang được gác bên trên bàn cũng siết chặt, nối tiếp nghe —
“… Khó khăn này nước ngoài lực ko thể giải được, còn nếu không, nhẹ nhõm thì ngu dại dột, nặng trĩu thì chầu diêm vương, chỉ mất cách thức tuy vậy tu tiến bộ vô thức hải, kể từ từ tách ra…”
Trong lòng Tề Tiêu lúc lắc nảy, ko chút nghĩ về ngợi đập bẹp Độ âm phù, hạn chế đứt thanh âm, ngây người ngồi cơ, lại ảo óc dời tay nghe nốt nội dung sót lại.
Theo ý Liễu Trang, tâm ma mãnh này là dục niệm sinh rời khỏi trong trái tim Yến Như Vân, tuy nhiên phân thành ma mãnh thức hoặc thần thức, thì cũng là 1 trong thể với thần thức, trận pháp phía bên ngoài khó khăn tuy nhiên cẩn trọng phân biệt, một khi thương tổn thần thức Yến Như Vân tiếp tục trở nên đại họa, chỉ mất tuy vậy tu, người sử dụng thần thức tiến bộ vô thức hải hắn, tách ma mãnh thức tiêu diệt tâm ma mãnh, rồi cho tới nhì phần thần thức phối kết hợp trở nên một.
Song tu.
Cùng Yến Như Vân.
Nghĩ cho tới hình hình ảnh phái nam trai phủ vết mờ do bụi vô trí ghi nhớ, Tề Tiêu thốt nhiên lấp đôi mắt.
Ngoài sách vở và giấy tờ nhiều năm, trừ tối nhiều năm nhân tỉnh tưởng tượng mưa mây nằm trong Yến Như Vân, hắn trước đó chưa từng thân thuộc cận domain authority thịt nằm trong ai.
Bước cho tới cạnh nệm, nhìn khuôn mặt tuấn lãng tuy nhiên song phần xanh biếc của Yến Như Vân, trong trái tim ko ngoài nhức xót không ít, siết tay, thì thầm hạ đưa ra quyết định — Người, hắn chắc chắn cần cứu vớt. Mượn tay người không giống một là ko tin cẩn, nhì là ko nỡ. Thần thức Yến Như Vân tách tách hắn ko bay ngoài can hệ, vốn liếng cần bởi hắn xử lý, vả lại… hắn và Yến Như Vân là lưỡng tình tương duyệt, về sau, cũng cần tiếp cận công đoạn này.
Tề Tiêu cắm môi bên dưới, từng đợt rét rẫy xông lên phía trên mặt, tâm tư nguyện vọng rối nùi tiếp cận chuồn lùi, chuồn 50% lại vòng quay trở lại, trong trái tim tự động nhủ: Có gì cần xoắn, đấy là Yến Như Vân!
Y cũng ko nghĩ về nữa, nhất chín nhì bù, nhặt cái hạc giấy má ném bên dưới khu đất lên, chịu đựng cơn xấu xa hổ nghe lại một nhì khẩu quyết tuy vậy tu của Liễu Trang, cũng tự khắc ghi trong trái tim pháp quyết và cách thức trừ ma mãnh, quay về mặt mũi nệm, ngón tay chỉ vô mi tâm Yến Như Vân, tịch thu pháp trận.
Đương khi trói buộc bặt tăm, ma mãnh thức ko gì cản ngăn chui rời khỏi kể từ thần thức, rồi chợt 1 bàn tay kể từ bên dưới chạng rời khỏi, bắt chặt ngón tay Tề Tiêu đang được ấn định rút về.
Tề Tiêu cúi đầu nhìn, đối lập với 1 hai con mắt đen giòn đỏ au rãi tràn, giờ đây vẫn không hề thời cơ hối hận hận.
Yến Như Vân để ý nhìn Tề Tiêu, mỉm cười nói: “Sư tôn, tất cả chúng ta lại bắt gặp nhau.” Hắn bắt ngón tay Tề Tiêu kéo xuống cho tới khi song môi ấy đụng chạm vô đầu ngón tay Tề Tiêu, vươn lưỡi khẽ liếm.
Vai Tề Tiêu cứng đờ, vô thức rụt tay, đương nhiên Yến Như Vân sẽ không còn nhằm hắn toại nguyện, kình lực bên trên tay chấn động, kéo Tề Tiêu lên nệm, nụ hít rét phỏng hấp tấp vàng ập xuống.
“Chờ đã! Yến Như Vân, hóng –“
Đầu lưỡi Yến Như Vân khuấy hòn đảo vô mồm hắn, kéo dãn dài một sợi tơ bạc, áp trán bản thân lên trán Tề Tiêu, lặng nghe tương đối thở lại như như oan ức phàn nàn: “Sư tôn luôn luôn gạt tao, nếu như tao hóng thiệt sư tôn lại trốn tổn thất.”
Tề Tiêu vẫn với ý tứ tuy vậy tu nên cũng ko kềm nén phản xạ của tôi nữa, chỉ vừa phải xúc tiếp với Yến Như Vân toàn thân thuộc vẫn rét rẫy lên, hắn gạ gẫm dành riêng vuốt ve đai tai Yến Như Vân đang được ở cạnh bản thân, đỏ au mặt: “Lần này sẽ không trốn nữa.” Nói xong xuôi, vì thế nhằm thêm thắt xứng đáng tin cẩn, khẽ nhếch cằm thơm ngát lên bờ môi ấy, “Ta chỉ ham muốn đáp ứng chỗ bị thương của ngươi vẫn ổn định.”
Yến Như Vân ko ngờ Tề Tiêu tiếp tục dữ thế chủ động, song ngươi thu hẹp, với chút vừa phải mừng vừa phải băn khoăn, lại đè Tề Tiêu hít đắm đúi một phen, song môi rét rực áp vô tai hắn, ngậm lấy đai tai người sử dụng vị giác liếm láp, thấp giọng: “Sư tôn rằng coi, cần đáp ứng thế nào?”
Tề Tiêu hào hển vì thế rét, rụt cổ tách né, ngăn trở truy xua đuổi của Yến Như Vân, “Ta vẫn cho tới ngươi loại thuốc chữa bệnh cực tốt, tuy nhiên cũng ko thể trị thương ngoài hẵn, ngươi xuống núi phượt nhiều năm, với dung dịch hoặc nào là không?”
Môi Yến Như Vân dời xuống cổ Tề Tiêu, nghe vậy thì ngừng lại, “Hồi thiên với tính không?” (xoay gửi khu đất trời)
“Dùng rồi thì ko tính.” Đôi đôi mắt Tề Tiêu bị sức nóng phỏng hun cho tới gợn nước.
Yến Như Vân như si như say mê nhìn Tề Tiêu, tay vuốt ve tóc mai hắn, thản nhiên rằng, “Ai nói… tao người sử dụng rồi?”
“…” tức thời Tề Tiêu ko phản xạ kịp, Yến Như Vân ko nghe được câu vấn đáp thuyết phục, nóng tính kéo toá vạt áo của hắn, tự nhiên tay bị bắt lấy, cau ngươi nhìn xuống người bên dưới thân thuộc, nhìn thấy Tề Tiêu mày mặt hốt hoảng, ko ngoài căn vặn, “Sư tôn lại ham muốn trốn?”
Nhiệt khí bên trên người Tề Tiêu nhanh gọn lẹ rút cạn, thậm chí là rùng bản thân, run rẩy giọng căn vặn, “Ngươi nói… ngươi trước đó chưa từng người sử dụng Hồi thiên?”
Yến Như Vân thấy Tề Tiêu không tồn tại dự định trốn tách, hất nhẹ nhõm túi trữ vật mặt mũi người, vô tay xuất hiện nay một viên dung dịch nồng red color, hắn fake viên dung dịch cho tới trước mặt mũi Tề Tiêu, “Là viên này?” Lập tức ghét bỏ vứt, “Sư tôn với biết dung dịch này lấy kể từ đâu không? Là y cơ lấy từ 1 thương hiệu ma mãnh tu thương hiệu Mê Điệt.”
Viên dung dịch sát ngay lập tức trước đôi mắt, trong cổ họng Tề Tiêu cộm lên, bên dưới ánh nhìn kỳ tai quái của Yến Như Vân chầm chậm trễ căn vặn, “Vậy thân phụ năm trước… Sao ngươi… Sao lại…”
“Chuyện này cũng chẳng với gì, sư tôn ham muốn nghe thì tao rằng cũng ko có gì.” Yến Như Vân vô cùng quí Tề Tiêu ngoan ngoãn ngoãn thế này, một phía vừa phải động tay toá vạt áo của hắn thuận tiện ném bên dưới nệm, vừa phải rằng, “Sư tôn nỡ quăng y bên trên hòn đảo Già Lam, thân phụ ngày sau y bị ma mãnh tu Vô Thường cung bắt chuồn, xuyên vai nhốt lại, cứ cơ hội vài ba ngày lại rút tủy nhằm tinh nghịch luyện ma mãnh khí, y ko cam tâm bị tiêu diệt mặt đáy biển khơi, thì với tao.” Hắn nhếch môi mỉm cười, “Là tao luyện ma mãnh công mới nhất hùn hắn bay ngoài lòng biển khơi.” Nói rồi, thân thuộc thể cũng lùi xuống.
“Cũng ko cần ta…” Tề Tiêu nghẹn ngào, cũng chính vì thân thuộc bên dưới được êm ấm phủ quanh.
Yến Như Vân lùi về sau, thay đổi sang trọng sử dụng tay vuốt ve sầu, “Trong thân phụ năm cơ ngày nào là tao cũng nghĩ về sư tôn thiệt tàn nhẫn, ngày tao trốn được chắc chắn tiếp tục nhằm sư tôn trở nên người của tao, nhằm sư tôn, không hề tâm lý vứt vứt tao nữa.”
Xem thêm: sau khi xuyên sách tôi gả cho cậu của nam chính
Tề Tiêu “ứm” một giờ bắt lấy ga nệm, hắn ko kịp nhức lòng vì thế Yến Như Vân đã biết thành thích thú xa lạ chứa đựng, cũng may chút lý trí còn sót, xa vắng rằng, “Hồi… thiên…”
Yến Như Vân vô cùng quạu, vực lên nhặt viên dung dịch lăn chiêng lốc mặt mũi nệm, nhìn cũng ko nhìn cho vô mồm, viên dung dịch hóa trở nên hóa học lỏng giá rét trượt xuống yết hầu, vô mồm chỉ từ hương thơm thơm ngát của dung dịch.
“Vậy được rồi chứ.”
Yến Như Vân cúi người kéo tiết khố Tề Tiêu, một lần tiếp nữa ngậm hạ thể Tề Tiêu vô mồm, vị giác áp lên thân thuộc trụ càng nuốt càng sâu sắc, nhấp nhô tăng lên và giảm xuống, thực hiện thắt sườn lưng Tề Tiêu run rẩy rẫy, cơ bắp bên trên cặp người mẫu kéo căng, ngón tay lướt qua quýt ga nệm, vặn vẹo, ko biết là ham muốn sâu sắc vô hoặc lùi rời khỏi.
Yến Như Vân bắt lấy một chân Tề Tiêu đẩy rộng lớn rời khỏi, một tay hứng lấy vòng eo hắn thổi lên ngăn lại thân thuộc thể đang được lộn xộn, ko thể ko người sử dụng đầu vị giác quấn lấy dương vật ấy.
Tề Tiêu trước đó chưa từng trải qua quýt chuyện thế này, mới chỉ thời hạn một chén trà, bên trên trán bên trên mũi đều ngấm đẫm những giọt mồ hôi rét rẫy, toàn thân thuộc bừng sức nóng, rên rỉ, còn đâu tuy nhiên ghi nhớ cho tới chuyện tuy vậy tu, chỉ cảm nhận thấy căng cứng điểm hông thả lỏng, tinh nghịch quan liêu thất thủ, phun rời khỏi vô mồm Yến Như Vân.
Yến Như Vân xoa xoa loại tràn mặt mũi môi, nở nụ mỉm cười khẽ, chống một tay bên cạnh hông Tề Tiêu, một tay mạnh mẽ và uy lực bắt cằm người ấy, dán môi lên, hương thơm thơm ngát Hồi thiên bám theo vị giác Yến Như Vân trượt vô vào mồm Tề Tiêu, nước ngoài sam bên trên người cũng trở nên toá vượt lên trước vai.
Đến khi ăn mặc quần áo bên trên người bị toá tinh khiết ném chuồn Tề Tiêu mới nhất hồi thần ghi nhớ lại chuyện tuy vậy tu, vội vàng lấp ỉm ngượng ngùng ôm siết lấy cánh tay Yến Như Vân, nằm trong hắn trao nhau một nụ hít rực lửa, nhỏ giọng gạ gẫm dành: “Ngươi và tao đều là tu sĩ, vẫn muốn… vẫn ham muốn lên nệm, thì ko bởi tuy vậy tu, tăng tu vi, được không?”
Lúc này Yến Như Vân vẫn hạ kết giời ngoài phòng tiếp khách, toá ăn mặc quần áo, nâng người ngồi lên đùi bản thân, fake tay thăm hỏi dò thám bôi dung dịch mỡ vô khung hình Tề Tiêu, cảm biến xúc cảm của ngón tay, tương đối thở cũng trở thành vội vàng, hắn mỉm cười xấu xí, “Không, tao chỉ ham muốn sung sung sướng sướng bao nhiêu trận nằm trong sư tôn.”
“Ưm…” Tay Tề Tiêu chợt siết chặt, chôn đầu mặt mũi mồi nhử vai Yến Như Vân.
Yến Như Vân tạm dừng, quay đầu sang một bên nhìn Tề Tiêu lấp ỉm dục vọng ẩn ỉm đậm sâu sắc, bao nhiêu ngón tay khép lại triệu tập đé nghiến điểm vừa phải nãy, trái ngược nhiên sẽ có được sự run rẩy rẩy không ngừng nghỉ của Tề Tiêu, hóng khi bao nhiêu ngón tay rời khỏi vô dễ dàng và đơn giản, hắn đè người xuống nệm, hứng dương vật hừng hực khí khái của tôi chậm trễ rãi đâm vô.
Đầu óc Tề Tiêu rối bời, pháp quyết gì cơ của Liễu Trang bên dưới sự thăm hỏi dò thám tấn công liên tục của Yến Như Vân nhừ không hề một tí, trở nên từng chữ riêng không liên quan gì đến nhau, phiêu vô tâm trí rồi lại bị một trận cuồng phong quét tước tinh khiết, va vấp đụng chạm cất cánh chuồn, ko phân được ngọn nguồn.
“Sư tôn…”
Yến Như Vân gọi Tề Tiêu, đẩy cặp đùi người ấy sang trọng nhì mặt mũi, không ngừng nghỉ đâm chọc vô bên phía trong người bên dưới thân thuộc, dương vật một phen lại một phen kiên ấn định trái ngược quyết rút rời khỏi đâm vô lối nhỏ rét ướt át,ướt đẫm. Từng cú va vấp đụng chạm đem bám theo cảm xúc bại dại dột ngứa, chẳng bao nhiêu chốc lại bị xoi mòm mạnh rộng lớn, thích thú dọc từ xương cụt truyền cho tới toàn thân thuộc, khi đầu Tề Tiêu còn hoàn toàn có thể kìm lại được, từ từ chỉ hoàn toàn có thể tùy ý rên rỉ bên dưới sự đâm rút ngày càng nhanh chóng.
“Song…” Tề Tiêu vừa phải mới nhất lên giờ đã biết thành Yến Như Vân ngăn lại, bế bổng hắn lên, nén chặt người ấy vô lòng tôi vừa trằn trọc hít xuống, vừa phải ko chút lưu tình đâm lên, đâm cho tới khi Tề Tiêu run rẩy rẩy teo rút không ngừng nghỉ, từng phen rút rời khỏi là 1 trong phen kích phân phát hận ý khi bị vứt vứt bên trên hòn đảo phí phạm, rồi lại người sử dụng mức độ cắm thiệt mạnh vô, mặc dù thế vào cụ thể từng phen hắn cảm xúc được người bên trên thân thuộc bất lực xứng đáng thương ôm siết lấy bản thân, mến yêu cũng khó khăn thể trấn áp được, ham muốn nhằm người ấy ôm hắn thiệt chặt, thế là càng thực hiện càng mạnh.
Đáy biển khơi tối tăm ko chút độ sáng, không gian tanh tưởi đậm xông vô lồng mũi, mồi nhử vai đau đớn kinh hoàng, cứ cơ hội vài ba ngày lại sở hữu người đâm thiết trùy nhiều năm nhỏ đâm xuyên xương sinh sống rút tiên tủy rời khỏi, hắn đau tới bị tiêu diệt, từng phen nghĩ về cho tới Tề Tiêu sau cùng chỉ đem Bách Lí Liên Giang chuồn tuy nhiên vứt vứt hắn, hận ý dần dần đâm chồi rể nảy nầm trong trái tim, hắn ko cam tâm, ko cam tâm cứ vậy lặng lẽ lặng lìm bị tiêu diệt, hắn cần quay trở lại Mê Vụ Sơn, nhằm người nỡ vứt vứt hắn cần trả giá chỉ giắt.
Phải tra tấn hắn thế nào là đây? Cũng đâm vai rút tiên tủy? Nhưng nghĩ về cho tới hắn dạy dỗ cho tới hắn [Mặc vân thần vũ], thông thường xuyên xuống nhà bếp nấu bếp cho tới hắn, luôn luôn trực tiếp trìu mến nhìn bản thân, hắn chợt cảm nhận thấy bản thân ko vứt được. Nếu hắn ko lựa chọn bản thân, vậy thì… thịt những kẻ không giống, nhằm hắn ko cần lựa lựa chọn nữa ngoài các việc ở ở bên cạnh hắn! Giam thế hắn, cướp lấy hắn, hận hắn, rồi cũng yêu thương hắn.
Mắt Yến Như Vân đỏ au hoe, nhì tay vòng qua quýt tay Tề Tiêu người sử dụng mức độ đè hông hắn xuống, hạ thân thuộc lại người sử dụng lực đâm lên, giờ rên rỉ xa vắng, bám nị, ko ngăn được bay rời khỏi kể từ mồm Tề Tiêu: “Yến… a…. đừng…”
Vẫn ko đầy đủ.
Muốn toàn cỗ, hòa với bản thân.
Yến Như Vân đẩy người trượt xuống nệm, cù sườn lưng hắn về phía hắn, nhì tay bắt thắt sườn lưng Tề Tiêu, cắm vô lần tiếp nữa, mạnh mẽ và uy lực đâm chọc, khuỷu tay Tề Tiêu chuẩn bị ko bám được nữa, liên tục tụt xuống, lại được Yến Như Vân vững vàng vàng tích lại, dương vật vốn liếng vẫn mượt xuống lại tiêu cực tác hung tàn của Yến Như Vân thực hiện dựng lên phun thêm 1 phen, vô đôi mắt hắn sương quáng gà giăng lối, mũi cũng chua nhuốt nhuốt, nước đôi mắt tâm sinh lý trượt dần dần, thích thú tột bậc hội tụ trong khi cơ thậm chí là thực hiện hắn còn tương đối chút kinh hãi, kinh rằng cứ thế bị tiêu diệt bên dưới thân thuộc Yến Như Vân.
Y ko biết giờ rên rỉ của tôi còn đem bám theo nghẹn ngào, nhì tay Yến Như Vân bắt lấy eo hắn đùng một phát siết chặt, hắn tương đối hoảng loàn, sắc màu sắc tàn nhẫn vô đôi mắt rút chuồn, trong cả ma mãnh khí quấn xung quanh cũng chi giã vô giờ nấc nghẹn ngào này.
Yến Như Vân như vừa phải tỉnh lại vô cõi thần tiên, ý thức rỗng trống rỗng, tiếp là tiếng nói thân thuộc xa xăm kỳ lạ, một không khí rét không khô ráo át nằm trong cảm xúc vô cùng khoái ở hạ thể kéo hắn về thực bên trên, hắn quá bất ngờ cúi đầu, nhìn xuống dương vật huyệt đạo tương liên, cặp mông ấy tràn trề vết đỏ au, lực chịu đựng vòng eo đang được ôm vô tay và vết hít trải rộng lớn tấm sườn lưng trần…
“A… Yến… Yến Như Vân…”
Hắn khó khăn tin cẩn tuy nhiên kêu: “Sư tôn?!”
Rốt viên Tề Tiêu cũng có thể có thời cơ thở dốc, vất vả chống thân thuộc gắng mức độ quay đầu sang một bên sang trọng nơi khác, tương đối nước vô đôi mắt ko tan, giọng điệu với chút ngắt ngứ: “Chậm một ít, nài người.”
Một làn nước rét đong tràn hốc đôi mắt Yến Như Vân, hắn không đủ can đảm động, kinh rằng bản thân vẫn đang được vô nằm mê — nô đùa tình yêu sư tôn, giam giữ chưởng môn, phong công ty và sư đệ. Sư tôn… tiếp tục buông bỏ cho tới hắn sao?
Nước đôi mắt Yến Như Vân trượt nhiều năm, không hiểu biết sao trong trái tim Tề Tiêu nhức xót, hắn cố mức độ vươn tay, Yến Như Vân ngờ ngạc bắt chặt, tiếp sau đó hắn bị kéo xuống nệm, Tề Tiêu êm ả dịu dàng thơm ngát lên môi hắn an ủi: “Đừng khóc, ngươi ham muốn nhanh chóng thì cứ nhanh chóng.”
Yến Như Vân nâng gáy hắn đáp lại nụ hít ấy, nụ hít êm ả dịu dàng dần dần trở thành cuồng sức nóng, những giọt nước đôi mắt hối hận hận xen lộn tổn thất tuy nhiên với lại không ngừng nghỉ rơi bên trên mặt mũi Tề Tiêu, hạ thể bên dưới dựa trên từng nụ hít lại chậm trễ rãi lắc động.
Từ nhẹ nhõm cho tới mạnh, kể từ chậm trễ rãi cho tới gấp rút, làn nước rét trong trái tim Tề Tiêu quẩn xung quanh, tưởng chừng như ói nao tuy nhiên sau cùng chỉ mất giờ rên rỉ tràn rời khỏi, nằm trong cơ là 1 trong loại sức nóng lưu rét phỏng tràn vô khung hình, nhì người kề nhau chặt khít, ko một kẻ hở.
Tề Tiêu thất thần tổn thất một khi, sau mới nhất nhìn thấy Yến Như Vân đang được đè bên trên người bản thân, không ngừng nghỉ vuốt ve thả từng nụ hít lên trán lên môi và xuống đến cổ. Cánh tay tổn thất mức độ của hắn thổi lên, đem lên bờ vai Yến Như Vân, hổn hển nói: “Yến Như Vân, tuy vậy tu nằm trong tao, được không?”
Yến Như Vân tạm dừng một chốc, chóp mũi kể từ từ vuốt ve khuôn mặt mũi Tề Tiêu, cho tới khi đụng chạm vô chóp mũi hắn mới nhất tạm dừng, môi đụng chạm môi thuận bám theo nói: “Nghe sư tôn không còn.”
Ánh trăng treo đầu cành, khách hàng vô khách hàng điếm sớm vẫn chìm vô nằm mê cảnh, chỉ từ một gian lận chống được kết giới như mùng nước lấp chắn từng tiếng động.
Một người phía trên bàn tròn trĩnh, chén trà bị hất rơi xuống khu đất, một người không giống đè xay nhì chân người bên trên bàn, đẩy động loại bừng lửa bên dưới thân thuộc rời khỏi vô vào hậu huyệt người cơ, vô mồm xa vắng hiểu pháp quyết, hồi lâu mới nhất niệm xong xuôi một câu, lại rời khỏi mức độ đâm chọc người tái diễn câu hắn vừa phải niệm, dần dần dà linh khí tuôn rời khỏi ở điểm nhì người đang được liên kết.
Xem thêm: chiến lang truyện
Tề Tiêu chuồn sâu sắc vô thức hải Yến Như Vân, đâm vào thần thức, tiến công xua đuổi từng sợi ma mãnh khí dây dính Yến Như Vân ra bên ngoài, cho tới khi ma mãnh khí và linh lực tách tách, thần thức nhì người bên nhau vây chặt ma mãnh khí đang làm việc trốn tứ bề, xua nó chảy vô linh mạch, sau cùng tràn thoát ra khỏi mi tâm Yến Như Vân chi giã.
Thần thức Tề Tiêu cũng ko tách chuồn ngay lập tức, tuy nhiên là bị thần thức Yến Như Vân quấn lấy kéo lại, thích thú kể từ sâu sắc vô vong hồn khiến cho Tề Tiêu sướng cho tới run rẩy rẩy, mừng rỡ quí tràn rời khỏi toàn thân thuộc, khiến cho nhì chân hắn tổn thất lực ở phịch bên trên bàn, sau cùng ý thức cũng bặt tăm, chìm vô đê mê bên dưới thế công mạnh mẽ và uy lực khó khăn thể ngăn chặn.
— HẾT —
Bình luận