Hạ Hạ nài phép tắc được mượn nguyên vẹn văn một quãng vô chương "Xuân kỳ bất ý" của fanfic " Giang Nam cố sự" của Chiêu Khang. Tất cả đều là vì một chốc "nhàn cư vi bất thiện", mong chờ quý khách ném đá nương tay~
***
Bạn đang xem: vạn thiên sủng ái
Bao Công nom hài tử giật thột hé đôi mắt, sau này lại như 1 con cái Mèo con cái bị giậm dọa ngại tuy nhiên tròn trặn xoe đôi mắt không thay đổi thế nằm úp mặt ngửng đầu ấy tuy nhiên thường xuyên chăm nom ông. Tóc bên trên đầu sở hữu chút giã loàn, lại tăng đuôi đôi mắt vẫn còn đó sưng, Triển Chiêu ko biết phiên bản thân mật nom ngộ nghĩnh nằm trong xứng đáng thương cho tới thế nào là. Bao Công ko nhịn được , vực lên tiến bộ cho tới mặt mày nệm ngồi tấp vào kề bên hài tử, đem mu bàn tay đánh giá sức nóng chừng bên trên trán chàng "Hạ bức rồi, tuy nhiên lát nữa cũng nên nhờ Tiên Sinh soát lại đi!"
"Dạ..."
"Nếu mong muốn, hãy cứ ngủ thêm 1 chút!" Bao Công đem tay vén lại vài ba sợi tóc loà xoà bên trên trán chàng, "trời đang được sập tuyết, ko cần thiết vội vàng đi ra ngoài!"
"Tuyết rơi ạ?" Triển Chiêu hưng phấn nhổm dậy "Phụ thân mật, tất cả chúng ta...."
Nói đoạn ngay tắp lự kịp lúc lặng bặt. Chẳng lẽ lại gọi phụ vương nằm trong lên đường ném tuyết? Hãy cứ nên ngóng Triệu Hổ nằm trong Bạch Ngọc Đường thôi.
Bao Công khó khăn hiểu nheo đôi mắt nom cỗ dáng vẻ mong muốn rằng tuy nhiên không đủ can đảm tỏ bày của hài tử, trong tim đột nhiên một cỗ sâu cay. Chính ông cũng ko lí giải rõ rệt được nỗi tư vị này, có lẽ rằng là 1 trong chút ngưỡng mộ Công Tôn Sách, hài tử ông những khi mong muốn buông bỏ tâm tình đều ko ngần quan ngại nằm trong tiên sinh rằng không còn đi ra. Cũng có lẽ rằng là 1 trong chút nghẹn ngào buồn tủi, cho tới ngày hôm nay địa điểm của ông vô đôi mắt hài tử đều là Bao Thanh Thiên Bao long đồ dùng người người kính nể, chứ không hề cần là 1 trong kể từ phụ sở hữu tấm lòng thành tâm mộc mạc, tấm lòng không còn thảy đều chỉ vì thế người con.
"Chúng tớ như vậy nào? Có chuyện gì, sao con cái ko rằng tiếp?"
Xem thêm: em ấy yêu tôi đến vậy
"Phụ thân mật....hài nhi.....hài nhi...không tồn tại gì ạ!"
"Chiêu nhi, tớ là gì của con?"
Triển Chiêu cả kinh, tức thời trí nhớ hồ nước đồ dùng láo loàn. Ngàn vạn chuyến chàng cũng ko suy nghĩ cho tới phụ vương vì thế tâm tư nguyện vọng của chàng tuy nhiên một trận nhức lòng.
"Phụ thân mật...hài nhi....chỉ là, con cái không đủ can đảm.....!" Triển Chiêu cúi đầu vân vê vạt áo, ko ngoài sở hữu chút tủi thân mật.
"Ta là phụ vương của con cái, sở hữu gì lại ko dám? Ta vô đôi mắt con cái là kẻ thân phụ đồ dùng tể hung tợn lắm hoặc sao?"
"Phụ thân mật, hài nhi vô cùng một ít cũng không tồn tại suy nghĩ như vậy! Phụ thân mật là kẻ thân phụ vĩ đại nhất tuy nhiên con cái từng được thấy. Cầu phụ vương tin cẩn tưởng hài nhi!" Triển Chiêu nghe thân phụ thương tâm giãi tỏ, ngay tắp lự hốt hoảng gấp rút tóm lấy bàn tay ông.
Xem thêm: một ngàn tám trăm ngày
"Vậy thì con cái sở hữu gì cần thiết giấu quanh ở trong tim, cứ rằng không còn đi ra với thân phụ đi!"
"Phụ thân mật, hài nhi đơn thuần mong muốn...muốn...nằm trong phụ vương ra phía bên ngoài nghịch tặc...nghịch tặc tuyết tuy nhiên thôi..." Triển Chiêu xấu hổ thùng xấu xa hổ, ở vật xuống giấu quanh mặt mày trốn vô đụn chăn bông.
Bảo Công ngẩn người giây khắc, như vậy nào thì cũng ko thể ngờ cho tới hài tử là mong muốn nằm trong ông như bao cặp thân phụ con cái căn nhà không giống sung sướng nô giỡn.
Bình luận